Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1469: Đầu sỏ (2)

“Cha, cha vẫn còn sống sao?” Tiêu Phong kích động hỏi.

Tiêu Viễn Sơn nói: “Ngày đó ta đau lòng muốn chết, nhảy xuống vách đá nhưng không chết mà mắc vào cành cây. Những năm gần đây ta luôn tìm kiếm kẻ thù của nhà mình. Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, ta đã tìm ra! Tên ác nhân cầm đầu cuộc thảm sát năm đó hiện đang ở đây, người truyền tin cho con chính là ta!”

“A!”

Tiêu Phong giật mình kinh ngạc hỏi: “Người đó là ai?”

“Người này là ai?” Tiêu Viễn Sơn thét dài một tiếng, nhìn khắp bốn phía.

Quần hùng thiên hạ không khỏi cả kinh lùi về phía sau.

Mặc dù chuyện Nhạn Môn Quan không liên quan đến bọn họ, nhưng hai cha con này nếu đã muốn gây khó dễ thì ai cũng không sống nổi để chạy thoát khỏi đây...

“A di đà phật!”

Lúc này Huyền Từ tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Tiêu lão thí chủ, chuyện ở Nhạn Môn Quan là sai lầm lớn của lão nạp. Huynh đệ trong nhà che chở cho lão nạp lại từng người từng người một rời đi. Hôm nay đến lượt lão nạp chết, quả thực đã quá muộn.”

“Huyền Từ phương trượng! Là ngươi sao?” Tiêu Phong sợ hãi nói: “Đám Trí Quang đại sư che giấu thân phận cho ngươi, ngươi lại đi tàn sát người vô tội?”

“Là ta giết!” Tiêu Viễn Sơn lạnh lùng nói.

“Là cha giết?” Tiêu Phong sửng sốt, sau đó nói: “Cha giết không khác con giết là mấy, con cũng không oan!”

Dứt lời, Tiêu Phong nói: “Huyền Từ phương trượng, thù giết mẹ không đội trời chung! Tiêu mỗ không thể không đắc tội!”

“Đại ca, không được đâu!”

Vương Viễn thấy Tiêu Phong nổi sát ý thì vội vàng ngăn cản trước mặt Huyền Từ: “Ngươi với Hư Trúc là huynh đệ kết nghĩa, với ta như huynh đệ ruột thịt, sao đành lòng giết sư phụ ta, giết cha Hư Trúc chứ?”

Đánh không lại nên Vương Viễn chỉ đành dùng tình cảm để đả động Tiêu Phong.

Bởi vì hắn biết Tiêu Phong là người trọng tình trọng nghĩa, bàn đạo đức với y là hữu dụng nhất.

Nhưng ai biết lần này Tiêu Phong lại tỉnh táo lạ thường: “Huynh đệ! Việc nào ra việc nấy, thù giết mẹ không thể không báo, ta giết Huyền Từ phương trượng, ngươi và nhị đệ cứ việc tới báo thù, đại ca ta tuyệt đối không phản kháng!”

“Ta…”

Tiêu Phong cố chấp muốn giết Huyền Từ như vậy, Vương Viễn sắp phát khóc đến nơi rồi.

Chơi trò chơi lâu như vậy, tình huống gì mà Vương Viễn chưa từng bắt gặp chứ, nhưng đây là lần đầu hắn phải bó tay và chật vật thế này.

“A di đà phật!”

Huyền Từ chắp hai tay lại, từ tốn nói: “Ngộ Si đồ nhi hãy lui ra đi, Tiêu thí chủ muốn giết ta, cứ để y giết cũng được, nhưng Mộ Dung Bác lão tiên sinh ngày đó tung tin giả, nói võ sĩ Khiết Đan đòi tới Thiếu Lâm tự cướp điển tịch võ học nên mới dẫn đến lỗi lầm lớn. Ngươi không cảm thấy áy náy trong lòng chút nào sao?”

Vừa nói Huyền Từ vừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía tăng nhân áo xám Yến Long Uyên đang đứng dưới tán cây.

Yến Long Uyên cười dài một tiếng, đứng dậy nói: “Phương trượng đại sư, mắt nhìn của ngươi cực kỳ lợi hại, thế mà lại nhận ra ta.” Lão vươn tay xé mặt nạ che mặt, lộ ra một cặp mắt tinh tường, lông mày trắng phau, nét mặt khá giống Mộ Dung Phục.

Yến Long Uyên quả nhiên là Mộ Dung Bác.

“Phù…”

Vương Viễn nghe thấy những lời Huyền Từ nói thì rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng ngạc nhiên và mừng rỡ khôn cùng.

Oan có đầu nợ có chủ! Không ngờ Huyền Từ còn cao tay hơn, trực tiếp tìm đầu sỏ tới đây.

Lần này lão không cần phải chết nữa rồi.

Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong liếc mắt nhìn nhau, tới tận giờ cha con hai người mới biết kẻ tung tin giả gây xích mích giữa hai bên dẫn đến họa lớn chính là Mộ Dung Bác.

Cả hai không phải “người trong cuộc hồ đồ”, dĩ nhiên biết đầu sỏ chính là Mộ Dung Bác, Huyền Từ chẳng qua là quân cờ bị lợi dụng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phong bước lên hai bước, chỉ vào Mộ Dung Bác rồi quát lên: “Lão gian manh Mộ Dung kia, tên đầu sỏ nhà ngươi mau nhận lấy cái chết!”

“Ha ha!”

Mộ Dung Bác bật cười, tung người chạy lên trên núi.

“Đuổi theo!”

Hai cha con Tiêu Phong chợt quát một tiếng rồi chia ra hai đường trái phải nhanh chân đuổi theo.

Vương Viễn thấy nguy cơ của Huyền Từ đã được giải trừ, chuyện dưới núi được giải quyết thì cũng leo lên lưng gấu Thái Cực truy bắt kẻ gian.

Vương Viễn cũng gian xảo lắm, không bao giờ về tay không. Mộ Dung Bác chọc phải hai cha con Tiêu Phong thì kiểu gì cũng phải chết, mình đuổi theo sau kiếm hời, thế là Thái Huyền Kinh max cấp rồi! Tuyệt vời, quá tuyệt vời!

Cứu Huyền Từ xong còn vớt được cái đầu người, tâm trạng Vương Viễn sáng sủa lắm.

Võ công của ba người Tiêu Phong đều đã Đăng Phong Tạo Cực, khinh công cũng cao không gì sánh được, trong nháy mắt bọn họ đã bay ra rất xa.

Dựa vào điểm này thôi đã nhìn ra sự khác biệt giữa người chơi và NPC rồi.

Đều là tuyệt học nhưng nếu ở trong tay NPC, uy lực của nó sẽ mạnh hơn của người chơi rất nhiều, khinh công cũng như vậy.

Cho dù là Tiêu Viễn Sơn hay Mộ Dung Bác, hoặc kể cả Tiêu Phong đều là những người xuất sắc nhất trong các cao thủ tuyệt đỉnh, tu vi đứng đầu như vậy, cho dù thi triển khinh công bình thường cũng là Cái Thế Vô Song.

Vương Viễn có tuyệt kỹ Thần Hành Bách Biến trong người, còn học được khinh công của Vân Trung Hạc, cưỡi tọa kỵ cấp mười Thái Cực Hùng, vậy mà khó khăn lắm mới đuổi kịp được ba người bọn họ.

“Cha, cha!”

Đúng lúc này, phía sau Vương Viễn đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Ai nhỉ, sao lại khách sáo đến vậy?”

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, người nọ chính là Mộ Dung Phục.

Bắc Tiêu Phong Nam Mộ Dung, có một không hai trong thiên hạ, cho tới nay Vương Viễn vẫn luôn có ảo giác thực lực của Mộ Dung Phục ngang bằng với Tiêu Phong.

Nhưng hôm nay Vương Viễn mới phát hiện, so sánh với Tiêu Phong, “thứ này” không khác gì một tên phế vật.

Hết cách rồi, mấy thứ như thiên phú không phải chỉ cần nỗ lực là có thể bù vào được, không có thiên phú thì chỉ có thể dựa vào vận may.

Thiên phú của Mộ Dung Phục không bằng Tiêu Phong, vận may cũng kém hơn rất nhiều, đương nhiên y không phải là đối thủ của Tiêu Phong.

...

Thứ thể hiện rõ nhất chính là khinh công, Vương Viễn cưỡi Thái Cực Hùng vẫn có thể đuổi kịp ba người Tiêu Phong, Mộ Dung Phục lại chỉ có thể hít khói ở đằng sau.

Thật ra ở trong mắt của Vương Viễn, dựa vào tu vi của Mộ Dung Phục, có lên núi hay không thì cũng không có gì khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận