Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1392: Lựa chọn của Khang Hy (2)

Nhưng đâu ai nghĩ rằng võ công của ba người này rất cao, ba người ở cạnh nhau còn có thể kích hoạt hiệu ứng đồng tâm, trong một khoảng thời gian nhất định có thể cùng chung một thuộc tính. Một khi sử dụng kỹ năng, ba người đều sẽ trở thành cao thủ hàng đầu cấp 160.

Tiêu Phong từng nói y không thể đánh với năm cao thủ có cấp bậc như Đoàn Diên Khánh.

Dựa theo thực lực của Tiêu Phong, có thể nói ba vị cao thủ hàng đầu gần như không khác gì một vị cao thủ tuyệt đỉnh cấp 180.

Mà mấy tên cao thủ bình thường sao có thể ngăn cản được cao thủ tuyệt đỉnh chứ.

Ba người dựa lưng vào nhau, mỗi người phòng thủ một phương, không chỉ không bị đám đới đao hộ vệ bắt lấy, còn đang dần dần chiếm thế thượng phong. Trong một khoảng thời gian ngắn, đới đao hộ vệ đã chết 5-6 người...

“Chuyện này...”

Nhìn thi thể của đới đao hộ vệ ở trên mặt đất, Khang Hy cực kỳ hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng có mấy người này mai phục là có thể băm một chân của Quy Tân Thụ thành thịt nát, nhưng hắn thật sự không ngờ ba tên này lại mạnh đến mức này.

“Ha ha!”

Cùng lúc đó, Vương Viễn vốn đang khoanh tay xem trò vui thấy biểu cảm này của Khang Hy, hắn đột nhiên cười ha ha, để lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Vì sao Vương Viễn lại đứng ở một bên xem trò vui? Chẳng lẽ là đang xem tên chó chết Quy Tân Thụ ra vẻ ta đây? Không, là bởi vì hắn muốn xem Khang Hy chịu thiệt...

Từ lúc ba người Quy Tân Thụ đánh tới, Vương Viễn đã biết mình tới đây là để giúp đỡ.

Khang Hy là chân long thiên tử cấp 200, cơ hội để người chơi có thể uy hiếp Khang Hy không nhiều, đừng nói bây giờ ba người Quy Tân Thụ đang chiếm thế thượng phong, nếu bây giờ ba người Quy Tân Thụ bị đới đao hộ vệ cho “ăn hành”, rất có thể Vương Viễn sẽ đại diện cho “chính nghĩa trong thiên hạ”, giúp một nhà ba người Quy Tân Thụ một tay.

Dù sao cũng là người xuất gia lấy chính nghĩa làm đầu, làm việc này cũng là đúng với lẽ thường.

Trong lúc ngây người, lại có thêm vài hộ vệ ngã xuống, ba người Quy Tân Thụ từng bước tới gần, Khang Hy và Vi Tiểu Bảo đã bị ép tới chân tường.

Cuối cùng Khang Hy không bình tĩnh nổi nữa... Tuy rằng làm hoàng đế phải giữ phong thái, nhưng mồ hôi lạnh đã chảy xuống hai má.

Mắt thấy ba người Quy Tân Thụ sắp giết sạch hộ vệ đi tới trước mặt hai người Khang Hy, đột nhiên bên tai Khang Hy vang lên một giọng nói quen thuộc: “Hoàng đế bệ hạ... Có vẻ như thuộc hạ của ngươi không được ổn cho lắm...”

“?”

Khang Hy nghe vậy thì kinh hãi không thôi, hắn vội vàng ngẩng đầu, không biết Vương Viễn đã đi tới bên cạnh mình từ lúc nào, còn cười tủm tỉm nói: “Một lúc nữa thôi hộ vệ sẽ bị giết hết... Võ công mèo quào của Vi huynh đệ cũng không thể bảo vệ được ngươi.”

“Ngộ... Ngộ Si đại sư... Ngươi có ý gì?” Khang Hy nói với vẻ mặt kinh hoảng.

“Không có ý gì! Ta chỉ ghé ngang qua đây thôi, cũng không giúp ai cả!” Vương Viễn thản nhiên nói: “Có điều hoàng đế bệ hạ ngươi đã từng suy nghĩ tới vấn đề này chưa?”

“Vấn đề gì?” Khang Hy hỏi.

Vương Viễn nói: “Thật sự mà nói ngươi cũng không coi là một vị hôn quân, nhưng vì sao các bá tánh lại muốn giết ngươi?”

“Hừ!!” Khang Hy nói với vẻ oan ức: “Trẫm nghe theo những gì phụ vương dạy bảo, “vĩnh bất gia phú” (mãi không tăng thuế) với bá tánh thiên hạ, hiện giờ quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp nhưng bọn chúng vẫn có thái độ thù địch với người Mãn chúng ta, trẫm cũng không có cách nào...”

“Ngươi là người đứng đầu cả một quốc gia, giảm miễn thuế má quốc thái dân an, đó là việc mà ngươi nên làm, nhưng thứ bá tánh cần chính là thái độ của ngươi đối với bọn họ!” Vương Viễn bình tĩnh nói.

“Thái độ gì?” Khang Hy hỏi lại.

“Hoàng đế có thương dân hay không cũng không phải chỉ nói mồm là được, mà ngươi phải thể hiện được điều đó... Mỗi ngày đều là cảnh thái bình giả tạo, nói quốc thái dân an cũng vô dụng, ngươi phải làm mấy việc thiết thực mới được!” Vương Viễn nói: “Lúc này Tương Dương đang bị quân Mông Cổ bao vây, bá tánh người Hán trong thiên hạ đều đang nhìn đấy. Đại Thanh của ngươi có nhiều người Hán như vậy, vì sao không nhân cơ hội này để mọi người biết thái độ của ngươi đối với người Hán?”

“Hừ!”

Khang Hy vô cùng thông minh, hắn cười lạnh nói: “Nói đi nói lại, Ngộ Si đại sư cũng chỉ là muốn trẫm xuất binh đi cứu Tương Dương mà thôi.”

“Không sai!”

Vương Viễn nói: “Là vua của một nước thì phải có khí phách và ý chí về thiên hạ đại đồng (nói đến một thế giới lý tưởng mà con người có thể đạt tới và thể hiện cho ước muốn lớn về một xã hội tốt đẹp trong tương lai loài người bằng việc người người thương yêu và giúp nhau, nhà nhà an cư lạc nghiệp và thịnh vượng, xã hội tự do và luôn ý thức tự giác vì chung, không cách biệt và xung đột, con người hạnh phúc và đạo đức). Từ trước đến nay hòa thượng ta thay trời hành đạo, nếu ngươi là một vị minh quân, tất nhiên mạng sống sẽ không chấm dứt tại đây. Nếu ngươi chỉ coi người Mãn là người, phân chia thành ba bảy loại, coi khinh đồng bào người Hán chúng ta, a di đà phật, giết một người nhưng cứu vạn người là công đức, cứu một người nhưng giết vạn người thì lại là tội nghiệt lớn, chớ trách hòa thượng ta thấy chết không cứu.”

“Trẫm...”

Khang Hy nhìn Vương Viễn với vẻ mặt tức giận, nhưng cũng không biết vì sao hắn lại không tìm được lý do để phản bác.

Bởi vì Vương Viễn nói rất đúng, nếu bản thân là người đứng đầu mảnh đất này thì không thể có cái nhìn hẹp hòi về dân tộc, chỉ có thiên hạ đại đồng và tấm lòng bao dung mới phù hợp với trí tuệ và khí phách của một vị hoàng đế, không thể bởi vì thành Tương Dương là của thiên hạ nhà Hán mà ngồi im không thèm để ý tới.

Tuy rằng tên hòa thượng này xấu xa đê tiện vô sỉ, khiến cho người ta vô cùng chán ghét, nhưng từng câu từng chữ của hắn lại như châu như ngọc, đều là những đạo lý thành thật chất phác nhất.

Hay đây mới là hiệp khách lòng mang thiên hạ chân chính?

Đương nhiên, thứ khiến cho Khang Hy dao động vẫn là câu nói cuối cùng của Vương Viễn.

Trong lời nói của tên hòa thượng này biểu lộ ý tứ rất rõ ràng: “Ngươi xuất binh thì chính là minh quân, hòa thượng ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi, nếu ngươi không xuất binh thì chính là hôn quân, có chết cũng không đáng tiếc...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận