Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 132: Không nên mặt dày như vậy

“?”

Vương Viễn nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mình.

“Đệch!”

Sau khi thấy rõ khuôn mặt của người kia, Vương Viễn thầm nói một tiếng đen đủi, thảo nào cứ cảm thấy như là đã từng nhìn thấy cái hành động không biết tự lượng sức mình của mấy tên này ở đâu đó rồi, thì ra mấy tên này là người chơi Tam Sát Trang, mà đao khách trước mặt Vương Viễn chính là “Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu”.

Mấy ngày không gặp, mà Tam Sát Trang này đã phát triển từ hai người thành mười mấy người, nhưng tên Nhất Đao này vẫn ngu ngốc như cũ, dẫn một nhóm tân thủ đến để làm đồ ăn vặt cho BOSS.

“Ngươi cố ý đến giúp ta đúng không, cách xuất hiện này đúng là có khí phách của cao thủ.” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thấy người nằm trên mặt đất là Vương Viễn thì không kiềm được nỗi kích động.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đã được chiêm ngưỡng tận mắt thực lực của Vương Viễn, nếu như được Vương Viễn giúp thì chưa hẳn là không thể diệt trừ được Hổ Sơn Quân này.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ở bên cạnh thấy vậy cũng rất vui vẻ.

“Đây là ai thế?”

Thấy hai hội trưởng gặp được hòa thượng nằm trên mặt đất thì biến thành cái bộ dạng này, đệ tử Hoa Sơn kia buồn bực hỏi Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

“Cao thủ! Là bằng hữu của hội trưởng chúng ta, Ngưu Đại Xuân!” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ giới thiệu.

“Ngưu Đại Xuân?”

Hoa Sơn đệ tử kia nghe thấy vậy thì sững sờ, kinh ngạc nói: “Thì ra là Ngưu Đại Xuân? Xin xhào, ta tên là Kiếm Lăng Vân!”

Kiếm Lăng Vân nói xong thì vươn tay ra bắt tay với Vương Viễn.

“Ngươi biết ta?” Nghe thấy lời nói của Kiếm Lăng Vân, Vương Viễn kinh ngạc hỏi.

“Đã từng nghe sư huynh Bôi Mạc Đình nhắc tới.” Kiếm Lăng Vân nói.

“Bôi Mạc Đình... Còn sư huynh?!...” Vương Viễn nở một nụ cười xấu xa theo bản năng, hỏi: “Y nói về ta như thế nào?”

“Ờm... cái đó.” Vẻ mặt Kiếm Lăng Vân đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

“Gừ!!”

Ngay tại lúc mấy người đang nói chuyện phiếm thì Hổ Sơn Quân bị coi nhẹ ở bên cạnh đột nhiên thét dài, nhấc móng vuốt lên, đập về hướng đầu của Vương Viễn.

Dù sao cũng là dã thú, Hổ Sơn Quân này quả thực không nói lý lẽ, thân là BOSS vậy mà lại muốn làm hành động đánh lén hèn hạ như vậy.

"Không tốt! Nhanh tránh ra!"

Hổ Sơn Quân đột nhiên làm loạn, mọi người đều quá sợ hãi vội vàng nhắc nhở Vương Viễn né tránh, đặc biệt giọng của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu là to nhất.

Nhưng thân pháp của Vương Viễn vốn không cao, công kích của Hổ Sơn Quân hạ xuống lại nhanh, muốn né tránh đã là chuyện không thể.

"Rầm!"

Một âm thanh trầm đục vang lên, Vương Viễn bị một tát của Hổ Sơn Quân ấn xuống mặt đất.

"Grao!"

Một chiêu lập tức giết chết đối thủ, Hổ Sơn Quân giẫm được Vương Viễn liền hét lớn một tiếng, phát ra khiêu khích với những người còn lại.

"Này này... Đây chính là cao thủ mà các ngươi nói?"

Thấy Vương Viễn ra trận không tới 3 giây đã bị một tát của Hổ Sơn Quân quật ngã, Kiếm Lăng Vân nghi ngờ nhìn hai người Nhất Đao, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.

Xem ra vẫn là Bôi Mạc Đình nói đúng, tên hòa thượng này chỉ là một tên gân gà!

"Này... Ngưu ca, ngươi đừng có việc gì chứ."

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cũng có chút ngơ ngác, nhặt một tảng đá nhỏ trên đất, cẩn thận ném vào đầu Vương Viễn.

"Bụp..."

Tảng đá nện lên đầu Vương Viễn, nhưng Vương Viễn lại không chút sứt mẻ, ngay cả thanh máu HP trên đầu cũng biến mất không thấy đâu.

"Đừng mà Ngưu ca... Sao mà ngay cả một giây ngươi cũng không gánh được vậy?"

Thấy tình cảnh này Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu muốn khóc rồi. Vốn tưởng là cứu tinh tới, ai ngờ ngay cả một chút Vương Viễn cũng chưa kháng trụ được, tâm tình Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu phải nói là muốn sụp đổ.

"Biến, ta đang giả bộ chết! Nếu ngươi còn lấy đá ném ta nữa ta giết chết ngươi!"

Nhưng mà đúng lúc này, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đột nhiên nhận được tin nhắn của Vương VIễn.

"Hả? Giả chết?"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, có chút không hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Không vì sao cả, chỉ là ta thích giả chết." Vương Viễn tức giận nói.

Má nó, Vương Viễn vô cùng khó hiểu, rốt cuộc vì sao trong lòng tên Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu này lại có chút sĩ diện nào vậy. Bản thân hắn tạm thời đã xem như là người không có sĩ diện rồi, tên nhóc này hoàn toàn không cần tới mặt mũi luôn.

Tuy rằng Vương Viễn và Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu có kết bạn với nhau, nhưng hai người cũng không có tình cảm thực chất gì, tối đa cũng chỉ là làm hai lần mua bán mà thôi. Hơn nữa, thời điểm hắn tranh chấp với Cao lão đại của Hồng Hoa hội ở quán rượu, tên nhóc này cũng từng thừa nhận hai người chỉ là quan hệ mua bán, không phải bạn bè.

Hiện tại hay lắm, người này lại tự bổ não cho rằng Vương Viễn tới đánh BOSS giúp mình. Đệt mợ, tư duy kiểu quỷ gì vậy.

"Sở thích này của ngươi đặc biệt thật đấy, nhưng có thể đứng lên giúp một việc trước hay không..." Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu kinh ngạc một chút, nói tiếp.

"Đéo đỡ được!" Thấy mạch não tiểu tử này không hiểu được, Vương Viễn nói luôn: "BOSS này các ngươi đánh không lại, làm bừa gì thế."

"Đánh hổ phù chứ làm gì, Tam Sát Trang chúng ta muốn dựng trú địa bang hội ấy mà. Vốn là đánh không lại, nhưng ngươi đã đến rồi không phải chúng ta sẽ đánh thắng được sao."

"Ngươi là ngu thật hay giả ngu thế?" Vương Viễn xem như đã nhìn thấu, tên hàng này không phải là không có sĩ diện, mà là gã không có đầu óc, vì thế nói trực tiếp vào điểm chính: "Ta là người không bao giờ giúp đỡ không công."

"Vậy... Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Quả nhiên, chỉ cần không quanh co lòng vòng, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu vẫn có thể nghe hiểu.

"Giết BOSS có thể, nhưng thứ mà BOSS rơi ra đều thuộc về ta!" Vương Viễn nói chắc chắn.

"Hả? Vậy chúng ta chẳng phải tới không công sao?" Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cả kinh nói.

"Các ngươi vốn là đến không công!" Nghe thấy câu hỏi của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, Vương Viễn bực tới mức suýt chút nữa xác chết vùng dậy đánh cho gã một trận.

Con mẹ nó, nếu không phải Vương Viễn đột nhiên bị ném xuống, thì đám phế vật Tam Sát Trang này đã sớm bị diệt cả đoàn rồi. Hiện tại Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu còn dám mặt dày nói mình tới không công... Tên khốn này vô sỉ tới cỡ nào mới có thể nói ra lời này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận