Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1283: Vô Nhai Tử

“Chắc hẳn là có chuyện như vậy đi.” Vương Viễn chắc chắn: “Bằng không, hệ thống rất nghiêm khắc với loại chuyện này, nếu như bản thân loại tình tiết này không ở trong bối cảnh trò chơi, cũng sẽ không trở thành mấu chốt qua cửa, muốn qua cửa chỉ có thể giết Đao Bạch Phụng mới được, mà chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này đâu.”

“Vậy vấn đề tới rồi đấy!” Mario lại hỏi: “Đao Bạch Phụng chính là mẹ ruột của Đoàn Dự, khi Đoàn Diên Khánh xuất hiện còn chưa có Đoàn Dự nữa, vậy rốt cuộc là Đoàn Chính Thuần cắm sừng Đao Bạch Phụng trước, hay là Đao Bạch Phụng cắm sừng Đoàn Chính Thuần trước?”

“Chuyện này…” Mấy người Vương Viễn đều sững sờ, nghĩ kỹ mà thấy hoảng.

Khi Đao Bạch Phụng gặp được Đoàn Diên Khánh chắc chắn chưa có Đoàn Dự. Nói cách khác, trước khi có Đoàn Dự, Đao Bạch Phụng đã ngoại tình với Đoàn Diên Khánh rồi.

Mà tuổi tác của mấy cô con gái đã biết của Đoàn Chính Thuần đều nhỏ hơn Đoàn Dự, vậy có thể thấy Đoàn Chính Thuần hình như đã chậm một bước.

Chuyện của nhà đế vương, thật sự không thể không rõ được, cả đời Đoàn Chính Thuần trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không ngờ lại bị Đao Bạch Phụng đi trước một bước, nói không chừng Đoàn Dự chưa chắc đã là con trai ruột của Đoàn Chính Thuần, con mẹ nó, thật đúng là một tin tức lớn.

Ngay khi bốn người Vương Viễn đang rối rắm xem Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phụng ai đã cắm sừng ai trước, thì không gian ảo trận Trân Lung từ từ tan biến, dưới chân bốn người xuất hiện một truyền tống trận.

Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi, bốn người đã được truyền tống đến trong một căn phòng không có cửa sổ, một bên căn phòng có một cái lỗ, ánh sáng chiếu qua đó vào trong, chỉ nhìn thấy một tiểu hòa thượng xấu xí nằm trên đất, tiểu hòa thượng này chính là Hư Trúc mà bốn người Vương Viễn đã giúp phá giải ván cờ Trân Lung.

Giữa không trung của trong phòng, có một người đang treo cổ, người đó đang quan sát mọi người từ phía trên.

“Ông chú, có chuyện gì nghĩ không thông, mà lại treo cổ tự sát ở đây vậy?” Nhìn thấy người này có tạo hình độc đáo như vậy, Vương Viễn không nhịn được mà hỏi.

“Ôi, vợ ta chạy rồi!” Người đó thản nhiên đáp.

“Không sao, vợ chạy rồi thì còn có đồ đệ, không đến mức nghĩ không thông chứ.” Vương Viễn nói.

“Vợ và đồ đệ của ta cùng chạy rồi.” Người đó lại thở dài.

“Vậy ngươi phải nghĩ đến con ngươi chứ.” Vương Viễn lại nói.

“Có thể cũng là con của hai người đó….” Người đó rơi nước mắt đầy mặt.

“Được rồi! Ngươi treo cổ tiếp đi! Chúng ta không làm phiền nữa!” Vương Viễn nhún vai, người này thật thê thảm quá.

“Nếu đã như vậy, sao còn muốn ra ngoài?” Người đó nói: “Các ngươi có thể phá giải ván cờ Trân Lung của ta, cũng là một cơ duyên to lớn.”

“Ván cờ Trân Lung của ngươi?”

Nghe thấy lời nói của người này, Vương Viễn vốn còn định chuồn mất, lại vội vàng dừng bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn người treo trên xà nhà từ trên xuống dưới, chỉ nhìn thấy y râu dài ba thước, không có một cọng hoa râm, gương mặt tuấn tú, không có lấy một chút nếp nhăn nào, tuổi tác rõ ràng đã không nhỏ, nhưng vẻ mặt vẫn phấn chấn, tác phong lịch sự và nho nhã.

Trong lời nói của lão già này có ý khác.

Tô Tinh Hà và Đinh Xuân Thu cũng từng nói, ván cờ Trân Lung là do sư phụ Vô Nhai Tử của bọn họ bày ra, mà người đàn ông treo lơ lửng này lại nói ván cờ Trân Lung của mình, vậy lẽ nào, người đàn ông đang treo lơ lửng này chính là Vô Nhai Tử sao?

Không phải chứ, Vô Nhai Tử sống đến bây giờ ít nhất cũng phải hơn chín mươi tuổi rồi, không phải nói y đã bị Đinh Xuân Thu hại chết rồi sao? Rốt cuộc cái thứ hàng này là người hay quỷ đây?

“Ngươi… ngươi là sư tổ Vô Nhai Tử sao?” Lúc này, Tống Dương chỉ vào Vô Nhai Tử, cẩn thận hỏi.

“Không sai! Ta chính là Vô Nhai Tử!” Vô Nhai Tử nói: “Ta đã đợi ba mươi năm rồi, cuối cùng cũng đợi được người tiến vào đây, đáng tiếc, người phá giải ván cờ của ta lại là một tiểu hòa thượng, còn là hòa thượng lớn lên xấu hoắc nữa chứ.”

“…”

Tống Dương, Mario và Phi Vân Đạp Tuyết đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vương Viễn.

“Liên quan đếu gì đến ta!” Vương Viễn tức giận: “Lão tử rất đẹp trai nhé! Nơi này cũng không phải chỉ có mỗi mình ta là hòa thượng!”

Nói đến đây, hắn chỉ vào Hư Trúc.

Ngũ quan của Vương Viễn lớn lên có nét giống mẹ, ánh mắt mang theo chút anh vũ của cha, chỉ là thời thiếu niên hắn phát tướng, vẻ mặt dữ tợn, béo lên rồi trông có vẻ hung dữ, ngược lại cũng không thể nói là xấu xí được, gầy đi rồi còn rất đẹp trai, mà Hư Trúc thì lại mũi hếch lên trời, hai tai đón gió, đây mới là xấu thật này…

“Ta…” Hư Trúc thấy Vương Viễn chỉ vào mình, mới lùi về sau một bước đầy hoang mang, sau đó chắp tay nói với Vô Nhai Tử với vẻ vô cùng áy náy: “Tiểu tăng hổ thẹn.”

“Ôi…”

Vô Nhai Tử liếc mắt nhìn Vương Viễn một cách ý vị sâu xa, y lắc đầu, sau đó hỏi Hư Trúc: “Ngươi tên là gì?”

“Tiểu tăng là Hư Trúc.” Hư Trúc đáp.

“Hư Trúc à, ngươi qua đây…” Vô Nhai Tử vẫy tay với Hư Trúc.

Hư Trúc đi thẳng tới.

Vô Nhai Tử thở dài, bảo: “Người gia nhập phái Tiêu Dao ta, tướng mạo chính là cửa ải đầu tiên, tuy rằng ngươi có thiên phú thông minh phá được ván cờ Trân Lung, nhưng tướng mạo này cũng quá…”

“Tướng mạo đẹp hay xấu, chính là nghiệp báo tích tụ từ rất lâu cho đến nay, không những bản thân ta không thể tự quyết định, mà ngay cả cha mẹ cũng không thể quyết định được. Tiểu tăng xấu xí, khiến tiền bối không thoải mái, vậy thì xin cáo từ.”

Nói xong, Hư Trúc quay người định rời đi.

Tiểu hòa thượng Hư Trúc này không có bản lĩnh gì cả, nhưng tính cách quả thực rất cứng ngắc, trước đây Vương Viễn đã được trải nghiệm rồi.

“Chậm đã!”

Vô Nhai Tử giơ tay chụp lên bả vai của Hư Trúc, hỏi: “Khô Vinh đại sư của Thiên Long tự có tới đây không?”

“Không có!” Hư Trúc lắc đầu: “Ngoại trừ tăng nhân của Thiếu Lâm tự ra cũng chỉ có một Cưu Ma Trí đại sư mà thôi.”

“Bang chủ Cái Bang Kiều Phong thì sao? Nghe nói hắn thật ra rất giỏi.” Vô Nhai Tử hỏi.

“Không có!” Hư Trúc tiếp tục lắc đầu: “Tiêu đại vương chính là chủ một nước, có thể không tiện tới đây.”

“Chủ một nước sao?” Vô Nhai Tử hơi sững sờ, đáp: “Ôi, thật đúng là đáng tiếc.”

“Đáng tiếc sao? Ha ha.”

Nghe được lời này của Vô Nhai Tử, Vương Viễn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Không phải hắn coi thường Tiêu Phong, bàn về võ công, Tiêu Phong có thể xưng là thiên hạ vô địch, nhưng về đánh cờ thì, Tiêu Phong phỏng chừng còn chẳng bằng Vương Viễn… đi phá cái ván cờ Trân Lung tồi tàn này, là tới để tự làm mất hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận