Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1037: Bắt cóc

"Lão già kia! Ta là hòa thượng lục căn thanh tịnh, đống hoa rách của ngươi vô dụng với ta!"

Vương Viễn mỉm cười, trên người phát ra một luồng hồng quang.

Càn Khôn Đại Na Di! Mở ra!

Lực cánh tay của Vương Viễn tăng vọt, cơ bắp hai tay đột nhiên bành trướng.

"???"

Công Tôn Chỉ hơi sững sờ, không đợi ông ta kịp phản ứng, thì Vương Viễn đã duỗi hai tay ra, nắm lấy mắt lưới kéo mạnh một cái.

"Két!"

Mắt lưới lớn bằng nắm đấm trực tiếp bị Vương Viễn kéo rách thành một lỗ hổng lớn.

Đây không phải hư hỏng do nội lực tạo thành, mà là phán định vật lý hàng thật giá thật.

Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thì lưới đánh cá kim loại chó má gì đó đều là cái rắm! Nếu kéo không rách, chỉ có thể chứng minh lực cánh tay còn chưa đủ lớn!

Sau khi xé rách lưới, Vương Viễn lập tức thả người nhảy ra ngoài.

"Đừng để cho hắn chạy!"

Phàn Nhất Ông kinh hãi nhảy tới bên cạnh Vương Viễn, khoa chân múa tay chỉ huy chúng đệ tử, ý muốn phát động Ngư Võng Trận.

Vương Viễn lại duỗi tay ra, một chiêu [Hổ Giảo Man Triền] lập tức kéo Phàn Nhất Ông tới trước mặt mình, tay trái nhấn bả vai lão ta xuống đất, tay phải túm lấy cánh tay lão ta kéo mạnh ra sau.

"Rắc rắc!"

Cánh tay Phàn Nhất Ông bị Vương Viễn kéo đứt.

Vương Viễn đã sớm chú ý, muốn phát động Ngư Võng Trận thì cần Phàn Nhất Ông chỉ huy, chỉ cần phế lão ta đi thì chẳng khác nào phế đi trụ cột trong trận pháp.

"A!"

Phàn Nhất Ông đau tới lăn lộn trên đất, đã không còn Phàn Nhất Ông chỉ huy, Ngư Võng Trận lập tức không thể phát động, đệ tử trong Tuyệt Tình Cốc cũng không biết nên ra tay như thế nào.

Vương Viễn lại vượt qua Phàn Nhất Ông, đánh thẳng một chưởng về phía Công Tôn Chỉ.

Công Tôn Chỉ lại không hề kinh hoảng, giơ hắc kiếm lên đỡ chưởng lực của Vương Viễn, vung kim đao qua, dùng tốc độ cực nhanh đánh sau mà tới trước chém lên đầu Vương Viễn.

Đao pháp này của Công Tôn Chỉ có điểm kỳ dị, thoạt nhìn thì cương mãnh đến cực điểm, nhưng lại chủ tốc độ, sát thương không quá cao.

"Keng!"

Một đao chém xuống, tia lửa văng khắp nơi.

- 1

Tổn thương Vương Viễn phải chịu nhỏ bé không đáng kể.

Cứng rắn đỡ một đao của Công Tôn Chỉ, Vương Viễn nâng một chân lên đạp về phía đầu gối ông ta.

"Bụp!"

Công Tôn Chỉ bị đá thoáng lung lay, lui về sau một bước, thanh máu trên đầu vẫn không nhúc nhích chút nào.

"???"

"???"

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy kinh ngạc.

"Chẳng lẽ hòa thượng này cũng biết tuyệt kỹ Bế Huyệt của ta?" Công Tôn Chỉ cau mày, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng.

"Lão đầu này cũng biết Kim Cương Bất Hoại Thần Công sao?" Vương Viễn lại càng cảm thấy hoảng sợ.

Chưởng đầu tiên Vương Viễn đánh vào thân thể Công Tôn Chỉ là không thể nào phòng bị, tám phần là mặc mấy trang bị hộ thân như bảo giáp...

Nhưng cú đạp thứ hai vừa rồi là công kích vào hạ bàn của Công Tôn Chỉ, vậy mà cũng không thể đánh ra thương tổn, hiển nhiên không phải là BUG. Chắc chắn Công Tôn Chỉ này đã luyện võ học tà môn gì đó, có công hiệu giống như Kim Cương Bất Hoại Thần Công.

Nếu không tìm ra cửa đột phá, cho dù hai người đánh nhau cả ngày, chém tới lúc trò chơi đóng cửa thì cũng không giải quyết được.

"Đi đây!"

Vương Viễn nhảy ra sau, kéo dài khoảng cách với Công Tôn Chỉ, vươn tay túm lấy Công Tôn Lục Ngạc rồi vọt ra ngoài cửa, nhảy lên nhảy xuống vài cái, biến mất trong đình viện.

...

Phàn Nhất Ông bị Vương Viễn kéo đứt một cánh tay, Ngư Võng Trận bị phá, Công Tôn Chỉ tổn thất cũng nặng nề, thấy Vương Viễn túm lấy con gái mình chạy mất, Công Tôn Chỉ cũng không sai người đuổi theo, mà hung ác trừng mắt nhìn Dương Quá và Đạo Khả Đạo nằm trên đất: "Ném hai người kia vào trong địa huyệt cho ta! Đừng để ta nhìn thấy bọn họ nữa!"

Nhận được mệnh lệnh của Công Tôn Chỉ, Đạo Khả Đạo và Dương Quá bị chúng đệ tử Tuyệt Tình Cốc xách ra khỏi cửa.

Lúc này, Vương Viễn đã túm Công Tôn Lục Ngạc tới tập hợp với Tống Dương.

"Sao ngươi lại cứu nàng ta ra đây?" Tống Dương liếc nhìn Công Tôn Lục Ngạc, khó chịu hỏi Vương Viễn.

Gặp tình huống như này, hẳn là nên cứu Dương Quá hoặc là Đạo Khả Đạo mới đúng, cứu Công Tôn Lục Ngạc có lợi ích gì chứ. Đừng nói là tên hòa thượng này coi trọng tiểu cô nương này đấy nhé.

"Chú ý cách dùng từ của ngươi! Cái này gọi là bắt cóc!" Vương Viễn ra vẻ đàng hoàng sửa lại.

"Này, ta dùng ngươi đi đổi Dương Quá và bằng hữu của ta, thì cha ngươi có đổi hay không?" Vương Viễn quay đầu hỏi Công Tôn Lục Ngạc.

"Ta..."

Tống Dương đen mặt, hóa ra hòa thượng này quả thực là muốn dùng Công Tôn Lục Ngạc làm con tin, ép Công Tôn Chỉ giao người.

"..."

Công Tôn Lục Ngạc hiển nhiên cũng bị câu hỏi của Vương Viễn làm cho ngây người.

Hòa thượng này là đại sư huynh Thiếu Lâm tự, cao thủ thủ tịch của danh môn chính phái, đại diện cho mặt mũi của Thiếu Lâm tự. Thế mà hắn lại làm ra hành động đê tiện như bắt cóc vơ vét tài sản, đây mới là bộ mặt thật của danh môn chính phái hay sao?

Sau khi hết kinh ngạc, Công Tôn Lục Ngạc nói: "Tuy trước kia cha ta đối với ta cũng không tệ lắm, nhưng lần này các ngươi thực sự chọc giận ông ấy rồi. Ta cũng không biết ông ấy sẽ làm gì."

"Quên đi! Ta cảm thấy cha ngươi không đổi đâu."

Vương Viễn xua tay nói: "Nếu ông ta thực sự quan tâm ngươi, thì cũng không để mặc ngươi bị ta bắt đi mà không đuổi theo."

"Chuyện này..."

Công Tôn Lục Ngạc nhìn quanh, nhìn hoa thủy tiên trong sơn trang vẫn yên bình như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.

Xem ra nàng cũng rất quan tâm địa vị của mình trong lòng cha nàng.

Vương Viễn bắt cóc nàng, nhưng Công Tôn Chỉ lại không sai người đuổi theo, cũng không phái người đi tìm, hiển nhiên là không quan tâm tới nàng.

Tâm tình Công Tôn Lục Ngạc có chút mất mát.

Thấy bộ dạng này của Công Tôn Lục Ngạc, trong lòng Vương Viễn có chút vui mừng, biết bản thân đã châm ngòi thành công, vì thế lại sử dụng thuật Nói Bằng Bụng hỏi: "Cha ngươi luyện công phu gì thế?"

"Cha ta..."

Công Tôn Lục Ngạc đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, sau đó thành thật nói: "Ta cũng không rõ lắm, nghe nói võ công của cha ta đều do mẹ ta dạy."

"Mẹ ngươi? Bà ấy đâu rồi?" Vương Viễn lại hỏi.

"Không biết, có lẽ là chết rồi..." Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu nói: "Cha ta nói mẹ ta đã qua đời nhiều năm, nhưng ta không tin lắm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận