Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 475: Không có công pháp cấp thấp gì để dạy cho lão già hèn hạ như ngươi đâu

“Cáo từ!”

Vương Viễn ôm quyền với Tiết Mộ Hoa, xoay người định rời khỏi.

Đùa à, Dịch Cân Kinh và Kim Cương Bất Hoại Thần Công có thứ nào không phải là võ học chí cao vô thượng của Thiếu Lâm tự chứ? Có khi hai bộ công pháp này còn đủ đổi một trăm cái mạng của A Châu cũng nên.

Không nói tới vấn đề có đáng giá hay không, quan trọng mấy thứ này là bí mật bất truyền của Thiếu Lâm tự. Dựa vào sự xấu xa của hệ thống, Vương Viễn chân trước vừa mới truyền công, chân sau đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.

Huyền Từ cũng không bảo vệ được hắn, tác giả nói.

Dù sao A Châu chết rồi còn có thể đổi mới, Vương Viễn cũng không phải là Thánh Mẫu Maria, bởi vì một NPC có thể đổi mới vô hạn mà đánh mất tiền đồ của bản thân, đầu óc bị chập mạch à?

“Đừng đi, sao ngươi không ra giá thử xem?”

Thấy thái độ của Vương Viễn dứt khoát như vậy, Tiết Mộ Hoa cũng có chút luống cuống, vội vàng bổ sung thêm.

Hết sức hiển nhiên, tuy tên nhãi này rất đáng đánh, nhưng lại không muốn buông tha cho con cá lớn là Vương Viễn như vậy.

“Có học Thái Tổ Trường Quyền không? Ta đi mua cho ngươi một quyển!”

Vương Viễn tức giận nói.

“Có người nào mặc cả như ngươi không hả?” Tiết Mộ Hoa cả giận nói: “Tối thiểu cũng phải là công pháp cao cấp chứ, Đại Kim Cương Chưởng, không thể giảm được nữa.”

“Ta không quen không biết vị cô nương này! Đa tạ! Nàng ta chết hay sống không liên quan gì đến ta.” Vương Viễn liếc mắt nhìn lão già hèn hạ này.

Dù sao công pháp trên người Vương Viễn ngoại trừ Dã Cầu Quyền và Ác Long Đào Tâm Trảo ra, không có một bộ nào có thể dạy cho Tiết Mộ Hoa.

“Ngươi không dạy võ học được, nhưng bạn bè của ngươi có thể dạy mà!”

Tiết Mộ Hoa giống như nhìn ra sự khó xử của Vương Viễn, cười híp mắt nghĩ kế thay hắn.

“Ta sao?” Tống Dương chỉ vào bản thân, hỏi.

“Ta không phải là sư muội ngươi, ta không thể học võ học của phái Tiêu Dao!” Trong mắt Tiết Mộ Hoa lóe lên một chút mất mác.

“Lẽ nào là ta?”

Mario hơi sững sờ, trừng hai mắt nói: “Phái Võ Đang chúng ta là danh môn đại phái, không có công pháp cấp thấp gì để dạy cho lão già hèn hạ như ngươi đâu!”

“Hèn hạ?”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, nghe được hai chữ “hèn hạ”, hai mắt Vương Viễn đột nhiên sáng ngời, kéo Mario tới trước mặt, nhỏ giọng nói một câu.

“Không được!! Đó chính là thứ làm nên tên tuổi của ta, sao có thể dạy cho ông ta chứ!” Mario nghe xong lời Vương Viễn nói thì lập tức từ chối.

“Ngươi không dạy cho ông ta đúng không? Vậy ngươi đừng có mà hối hận đấy!” Vương Viễn híp mắt, thản nhiên nói.

“Chuyện này...”

Trông thấy vẻ mặt này của Vương Viễn, trong lòng Mario cảm thấy căng thẳng cực kỳ.

Giống như Vương Viễn hiểu rõ Mario thế nào, Mario cũng hiểu rõ Vương Viễn như vậy.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sớm đến tối, con đường về sau còn rất dài, trời mới biết đắc tội tên hòa thượng này, về sau hắn sẽ trả thù mình như thế nào.

“Coi như ngươi lợi hại!” Mario khóc không ra nước mắt giơ ngón giữa về phía Vương Viễn, sau đó vô cùng buồn bực nói với Tiết Mộ Hoa: “Ta có một bộ công pháp tên là Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ...”

“Lợi hại không?” Tuy rằng Tiết Mộ Hoa thấy nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ chiêu thức nham hiểm này.

“Tuyệt học trấn phái của phái Võ Đang, ngươi nói xem có lợi hại không, chỉ cần một trảo thôi là có thể tiêu diệt cả nhà ngươi rồi!” Mario ngạo nghễ nói.

“Nhất trí!”

...

Quả nhiên, những kẻ hèn mọn đều có phong cách giống nhau. Cuối cùng Mario dùng ba chiêu Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ để đạt được thỏa thuận với Tiết Mộ Hoa.

Giao dịch xong, Tiết Mộ Hoa móc ra một viên thuốc viên tiện tay nhét vào trong miệng A Châu.

“Khụ khụ!”

Sau khi nuốt viên thuốc của Tiết Mộ Hoa vào trong bụng, A Châu ho khan một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi, có điều hơi thở của nàng đã trở nên đều đặn và vững vàng hơn rất nhiều.

“Thứ này tên là Hồi Thiên Đan.” Tiết Mộ Hoa nói: “Dược lực có thể kéo dài ba ngày liên tục, có thể bảo vệ tính mạng của vị cô nương này trong vòng ba ngày. Các ngươi phải mau chóng đi tìm phương pháp chữa trị.”

“Đa tạ Tiết thần y!”

Thấy Tiết Mộ Hoa quả nhiên thật sự có tài, Vương Viễn vô cùng khách sáo nói một tiếng cám ơn, sau đó ôm lấy A Châu, cùng Tống Dương và Mario trực tiếp rời khỏi Tụ Hiền trang.

“Kế tiếp nên xử lý cô nương này như thế nào?”

Ra khỏiTụ Hiền trang, đám Vương Viễn không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Thiếu Lâm tự cho phép người chơi nữ ra vào tự do, nhưng lại không cho phép NPC nữ ra vào tự do. Huống chi chí bảo của Thiếu Lâm tự bị trộm, toàn bộ tự từ trên xuống dưới đều đề phòng nghiêm ngặt, Vương Viễn coi như là đệ tử của phương trượng, ôm một cô gái đi bộ ở Thiếu Lâm tự thì còn thể thống gì chứ.

“Ta phải về Tiêu Dao cốc tiếp nhận trừng phạt!”

Tống Dương nhấc tay, nhiệm vụ xuất sư thất bại, Tống Dương còn phải tiếp tục bế quan.

“Ta không thể mang theo nàng ta về Thiếu Lâm tự...”

Vương Viễn than thở một tiếng, cùng Tống Dương nhìn về phía Mario.

Mario lập tức sốt ruột: “Định mệnh, các ngươi có ý gì? Ta đã cống hiến tuyệt học của bản thân rồi, các ngươi đừng có mà quá đáng như vậy chứ!”

Đều là người xuất gia, tuy rằng đạo sĩ không kiêng kỵ việc kết hôn, có điều mang theo một kẻ vướng tay vướng chân thì cho dù là ai cũng cảm thấy không vui.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vương Viễn vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta chơi đoán số để quyết định nhé? Ai thua thì người đó mang đi!”

Nói tới đây, Vương Viễn nháy mắt với Tống Dương.

Tống Dương cười khẽ, cô nàng đã ngầm hiểu ý tứ của Vương Viễn. Vương Viễn vừa dứt lời, Tống Dương nhân tiện nói: “Người trong võ lâm nên dùng cách của chốn võ lâm! Chúng ta luận võ đi! Ai thua thì mang theo A Châu.”

“Cách này hay!”

Vương Viễn gật đầu: “Ta tán thành, lão Mã, ngươi thấy thế nào?”

“Người xuất gia phải có lòng dạ từ bi!!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận