Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1297: Vương Viễn và ba cao thủ Tiên Thiên

Thời điểm Hồng Hoa hội ra điều kiện là dựa trên cơ sở người đông thế mạnh, nhưng một mình Vương Viễn nhỏ nhoi mà cũng dám ra điều kiện, thật đúng là không biết sống chết.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, không hề để ý đến Cao Lão Đại, mà vừa cười vừa bảo: “Chỉ muốn một cái, không phải là phong cách của ta, người và đao, ta đều muốn tất.”

“Không thành vấn đề! Ra giá bao nhiêu?” Thương Khung Thần Cái hơi sững sờ một chút, rồi hỏi một cách nghiêm túc.

Chỉ cần số tiền thích hợp, thì nhiệm vụ thật sự có thể không cần làm.

“Người và đao ta đều muốn lấy, mà tiền ta cũng chẳng muốn đưa, Thương Khung lão đại, ngươi nói xem, phải làm sao đây?” Vương Viễn hỏi với nụ cười tủm tỉm.

“Đệt!”

Vương Viễn vừa nói ra lời này, đám người Hồng Hoa hội đã lập tức xôn xao một trận.

Bọn họ xem như đã nhìn ra được rồi, tên hòa thượng này không phải tới để bàn giao dịch, mà hoàn toàn là tới tìm đường chết, bọn họ đã từng gặp qua người ngang ngược, nhưng vẫn chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy.

“Hừ!” Thương Khung Thần Cái nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nói với vẻ dữ tợn: “Đương nhiên có thể, trừ phi ngươi bước qua xác của chúng ta đã.”

Thương Khung Thần Cái thật lòng muốn làm một giao dịch với Vương Viễn sau khi nghe nói ông chủ của hắn là Phi Vân Đạp Tuyết, nhưng ai mà ngờ được Vương Viễn lại coi y như khỉ mà đùa giỡn.

“Ý kiến hay! Ta cũng nghĩ như vậy đấy!” Vương Viễn gật đầu một cách nghiêm túc.

“Mẹ nó, nể mặt mũi mà còn không cần! Ngươi thật sự cho rằng bây giờ còn là ngày trước sao?”

Thương Khung Thần Cái xem như vẫn nén được cơn giận, nhưng Cao Lão Đại đã sớm không thể kiềm chế được nữa, ngay lập tức tiến lên một bước, vỗ một chưởng về phía Vương Viễn.

Bây giờ Cao Lão Đại là tu sĩ Tiên Thiên, khi dùng linh lực thúc giục chưởng pháp phàm tục, uy lực đã tăng lên gấp đôi so với võ giả hậu thiên, một chưởng này mang theo ngọn lửa, phát ra một tiếng rồng ngâm, trong phút chốc đã ập tới mặt Vương Viễn.

“Ồ!”

Vương Viễn mỉm cười, không tránh cũng không né, mà đột nhiên duỗi tay phải về phía trước, sử dụng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền]. Dáng người của Vương Viễn cao lớn, tay dài chân dài, không đợi một chưởng của Cao Lão Đại bay đến nơi, hắn đã phát sau mà đến trước, túm lấy cổ áo của Cao Lão Đại.

“Ớ…”

[Hồ Giảo Man Triền] là chiêu thức bắt tóm, phán định của Vương Viễn lại khác hẳn người thường, tuy rằng Cao Lão Đại đã là tu sĩ Tiên Thiên nhưng bị Vương Viễn túm một cái như vậy, công kích lập tức bị cưỡng chế đánh gãy mà dừng lại đột ngột.

Mà Vương Viễn thì lại túm lấy Cao Lão Đại, nhấc lên giữa không trung, tiếp đó lại đập hắn thật mạnh xuống đất.

“Rầm!” một tiếng cực lớn, Cao Lão Đại bị Vương Viễn ném mạnh xuống mặt đất, đập ra một cái hố to trên nền đất.

Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, Vương Viễn đã đánh gục Cao Lão Đại là tu sĩ Tiên Thiên nằm ra đất.

“Người này…”

Nhìn thấy Cao Lão Đại bị Vương Viễn đập cho sống dở chết dở, đám người Hồng Hoa hội đều trợn trừng mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Đặc biệt là Thương Khung Thần Cái và Mộ Dung Song, hai người đều tái mét mặt.

“Sao… sao có thể như vậy được?”

Tu sĩ Tiên Thiên tuyệt đối là sự tồn tại ở tuyến đầu trong trò chơi hiện nay, so với võ giả bình thường, chắc hẳn không chỉ mạnh hơn một tí tẹo thôi đâu.

Hai người Thương Khung Thần Cái cũng là cao thủ Tiên Thiên, hiển nhiên cũng biết sự chênh lệch giữa Tiên Thiên và hậu thiên lớn thế nào, bằng không cũng sẽ không vì Vương Viễn chưa Độ Kiếp mà không khách sáo với hắn như vậy.

Bọn họ vốn cho rằng lần này có thể rửa sạch nỗi nhục, trở mình báo thù, nhưng ai mà ngờ được, tuy rằng tên hòa thượng trước mặt này chưa từng Độ Kiếp phi thăng, nhưng sự khủng khiếp của hắn lại không hề thay đổi một chút nào.

Thương Khung Thần Cái phải gọi là khóc không ra nước mắt.

Khi ta chưa phi thăng ngươi đã bắt nạt ta, bây giờ ta phi thăng rồi, mà ngươi vẫn bắt nạt ta được, vậy không phải ta phi thăng uổng công hay sao?

Thực ra phi thăng nâng cao thực lực một chút cũng không xấu, chỉ là Thương Khung Thần Cái đã hiểu sai khái niệm, cho rằng tu sĩ Tiên Thiên chắc chắn sẽ lợi hại hơn võ giả hậu thiên, nhưng đây là do y không đúng rồi.

Trong trò chơi, Tiên Thiên và hậu thiên chỉ là sự khác biệt về bản chất năng lượng, hậu thiên tu đến một mức độ nhất định, khó có thể tiến thêm được nữa, chỉ có Độ Kiếp làm Tiên Thiên, biến nội lực thành linh lực, rồi mới có thể tiếp tục trưởng thành.

Linh lực của cao thủ Tiên Thiên lại càng tinh thuần hơn so với nội lực, tuy rằng cùng trình độ nhưng vẫn cao hơn hậu thiên, nhưng đây cũng không phải điều tất yếu, cho dù Thương Khung Thần Cái đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực đấu đơn vẫn không bì kịp Tạ Tốn cấp một trăm bốn mươi như cũ.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, kinh mạch khắp toàn thân đều được đả thông, các loại tuyệt học thần công trên người đều đến Dung Hội Quán Thông, thực lực đã sớm vượt qua cấp chưởng môn, cũng chỉ cách đúng một bước với tuyệt đỉnh, muốn đối phó với loại cao thủ Tiên Thiên như Cao Lão Đại hiển nhiên rất dễ dàng.

Nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi, vẫn luôn là tiêu chuẩn hành động của Vương Viễn, sau khi quăng ngã Cao Lão Đại xuống đất, Vương Viễn nhấc chân định giẫm chết hắn.

“Cứu lão Cao!”

Thương Khung Thần Cái thấy thế, quát to một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy về trước, linh lực ngưng tụ thành một con rồng lửa lao thẳng về phía Vương Viễn.

[Hỏa Long Chưởng]!

Một chưởng này được ngưng tụ từ linh lực thuộc tính hỏa của Hỗn Thiên Liệt Diễm Quyết của Cái Bang, linh lực có ưu thế bẩm sinh đối với nội lực, cho dù Vương Viễn có tu vi cực cao, nhưng đối mặt với một đòn này của Thương Khung Thần Cái, cũng không dám đón đỡ, mà lập tức dừng chân, năm ngón tay trái cong lại, trực tiếp tóm lấy đầu rồng, phun ra một luồng nội lực hùng hậu.

“Bùm!”

Hỏa long tan biến, hóa thành những đốm lửa rơi lả tả trên đất.

Sau một đòn đánh hụt này, Cao Lão Đại lăn mình trên đất một cái, kéo dài khoảng cách với Vương Viễn, cùng lúc đó, hai tay của Mộ Dung Song ấn xuống dưới một cái.

Vương Viễn chỉ cảm thấy thân mình chìm xuống như thể có vật nặng đè lên lưng mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận