Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1425: Trộm mộ trong đêm

“Hết cách rồi!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Chỗ ta đi điều tra chính là mộ phần của lão già Mộ Dung Bác kia! Phải đến đó tìm hiểu xem rốt cuộc gã đã chết hay còn sống, sau khi tìm được chứng cứ ta sẽ dâng lên hoàng thượng, xin lệnh tiếp tục điều tra Mộ Dung Bác.”

Nói tới đây, Phương Đông Chưa Tỏ ngừng một chốc rồi mới tiếp: “Đây không phải là trộm mộ! Ta là người của quan phủ, sao gọi là trộm được! Phải gọi là khảo cổ!”

“Sao ngươi có thể vô liêm sỉ đến vậy? Tại hạ bái phục!” Vương Viễn lườm Phương Đông Chưa Tỏ.

“Chuyện này ấy hả…” Phương Đông Chưa Tỏ nghiêm túc giãi bày: “Phải quay ngược thời gian về lại lúc ở Ngưu Gia Thôn, ta quen biết một hòa thượng họ Ngưu…”

“Thôi thôi, mấy chuyện xa lắc xa lơ của ngươi chẳng có gì thú vị cả! Mau mua đồ đi!” Vương Viễn ngắt lời hắn ta.

Sau khi mua đủ đạo cụ, Phương Đông Chưa Tỏ không quên mua thêm hai lá bùa màu tím, bản thân cầm một tấm, tấm còn lại đưa cho Vương Viễn.

“Mua thứ này làm gì?”

“Để trừ tà chứ sao nữa… Chúng ta đi đào mộ đúng không? Lỡ gặp phải quỷ thì ngồi im khóc chắc?” Phương Đông Chưa Tỏ cười nói.

“Vớ vẩn!” Vương Viễn nói: “Gặp quỷ không đáng sợ, sợ nhất là đụng phải người đó… Ngươi đi đào mộ của cha Mộ Dung Phục, ngươi ta há tha cho ngươi.”

“Trời ạ, be bé cái miệng thôi ông nội của con ơi…” Phương Đông Chưa Tỏ trừng Vương Viễn.

Tên hòa thượng này sao lại vạch áo cho người xem lưng như thế! Song Phương Đông Chưa Tỏ vẫn tiếp nhận ý kiến của đồng bọn, lôi một tấm vải rách ra trùm kín mặt.

Sau đó còn thân thiết hỏi Vương Viễn: “Ngươi có cần không?”

“Ta không cần!” Vương Viễn khoát tay bảo: “Ta có thuật dịch dung… Muốn biến thành ai thì biến.”

Vừa nói Vương Viễn vừa lôi một chiếc mặt nạ ra, trên mặt nạ viết ba chữ Bao Bất Đồng, kế đó trùm lên mặt.

Tiếp đó cả người Vương Viễn vặn vẹo, biến thành một người đàn ông mặc áo vàng vừa cao vừa gầy, vẻ mặt trông rất gợi đòn.

“Chậc chậc chậc…”

Đây không phải là lần đầu tiên Phương Đông Chưa Tỏ nhìn thấy thuật dịch dung của Vương Viễn nhưng hắn ta vẫn cảm thấy mới lạ như ngày đầu.

Một kỹ năng đáng khinh lại nằm trong tay một kẻ mặt dày hơn thớt, chốn giang hồ vẫn còn bình yên đúng là chuyện lạ.

Mua xong đạo cụ trộm mộ, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ rời khỏi cửa tiệm, di chuyển ra bến tàu, thuê một chiếc thuyền nhỏ rồi đi thẳng tới Yến Tử Ổ Tham Hợp Trang.

Hai tên bại hoại đến trộm mộ, dĩ nhiên không dám đường hoàng đến gần Yến Tử Ổ, sau khi đỗ thuyền ở một góc hẻo lánh gần địa điểm mục tiêu xong hai người mới dám lên bờ.

Sau khi lên bờ, Phương Đông Chưa Tỏ lôi la bàn phong thủy ra, táy máy một hồi rốt cuộc cũng xác định được vị trí nghĩa địa của Yến Tử Ổ, cả hai lặng lẽ mò tới cổng khu mộ.

Phóng tầm mắt nhìn vào trong nghĩa địa, hai người nhức đầu không thôi.

Mộ viên này hiển nhiên chính là phần mộ của tổ tiên nhà Mộ Dung Phục.

Tổ tiên Mộ Dung Phục là hoàng đế, nhân khẩu ít được chắc? Đời nọ truyền đời kia suốt bao nhiêu năm… truyền đến đời này dù nói gia cảnh đã sa sút nhưng vẫn là đại địa chủ thành Cô Tô.

Giá nhà ở Cô Tô cũng không kém cạnh bốn đô thành lớn bao nhiêu đâu, Mộ Dung gia ở Cô Tô còn có đủ loại biệt phủ trên nước, ngay cả người làm như A Chu A Bích cũng có trang viên của riêng mình, bằng này thế lực, nhân khẩu nhà y nhiều bao nhiêu có thể tưởng tượng được.

Số lượng mộ trong khu này cũng khỏi cần bàn đến luôn.

Muốn tìm được mộ của Mộ Dung Bác trong rừng mộ kia chắc phải mất nửa ngày.

Gia tộc lớn quả nhiên rất trâu bò!



“Phụ thân đang làm gì đó?”

Ngay lúc Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ đang chuẩn bị chui vào mộ viên tìm kiếm một phen thì đột nhiên sau lưng hai người truyền đến một giọng nói khàn khàn lại non nớt.

“???”

Hai người Vương Viễn có tật giật mình, nghe tiếng gọi thì giật mình thon thót, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một bé gái đang trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Viễn.

Ngoại hình của bé gái cực xấu, mắt nổ mắt xịt, lỗ mũi hếch lên, miệng hở… lộ ra hàm răng sún mất một nửa, nói chung là xấu hết đường chê, nhất là biểu cảm hăm dọa kia khiến Vương Viễn hơi giật mình sửng sốt.

“Con gọi cha đó! Sao không thèm để ý tới con!”

Bé gái thấy Vương Viễn nhìn chằm chằm mình bèn bước tới đá một phát vào đầu gối hắn.

“Ngươi gọi ta là ba đó hả?”

Vương Viễn nhức đầu, từ khi nào mà mình lòi ra một đứa con gái vậy?

“Nhảm nhí! Thế con sẽ gọi hắn là phụ thân!” Bé gái quay mặt về phía Phương Đông Chưa Tỏ gọi: “Phụ thân…”

“Đừng, đừng vậy mà…”

Phương Đông Chưa Tỏ xua tay lia lịa: “Ta không phải cha ngươi, hắn mới đúng này… Hắn đùa với ngươi đó…”

Vừa nói Phương Đông Chưa Tỏ vừa nhỏ giọng bảo Vương Viễn: “Đây là con gái của Bao Bất Đồng, Bao Bất Tịnh… Ngươi tự nghĩ cách đối phó đi.”

“Ặc…”

Vương Viễn câm nín không thôi, tên Bao Bất Đồng mồm thối thích thể hiện mình tài giỏi kia vậy mà cũng có con gái.

“Bất Tịnh à, sao con lại ở đây? Ta và Đông Phương thúc thúc của con đang có việc, con đi chỗ khác chơi đi!” Vương Viễn lên giọng người lớn, tiện tay đuổi bé gái đi.

Đã làm cha thì phải có mấy phần uy nghiêm.

“Con không đi!”

Nhưng ai ngờ tính tình con bé kia y như cha nó vậy, cứng đầu cứng cổ nói: “Con phải chơi với phụ thân! Mau chơi với con đi mà!!!”

“Ta…”

Vương Viễn lớn từng này rồi đến bạn gái cũng chưa có, đột nhiên lại lòi ra một bé gái, căn bản không qua loa cho xong được, con bé này mặc dù không khiến người ta yêu thích cho nổi nhưng cũng đâu thể vung tay đập chết nó được.

Làm vậy quá điên rồ!

“Tính sao đây?” Vương Viễn hỏi Phương Đông Chưa Tỏ.

“Ta làm sao mà biết được, ta đã trông trẻ bao giờ đâu!” Phương Đông Chưa Tỏ cũng muốn điên đầu.

Bao Bất Tịnh nắm chặt quần áo Vương Viễn không chịu buông tay.

“Haizzz, toàn lũ độc thân cả!” Vương Viễn giễu cợt.

“Aizzz…” Phương Đông Chưa Tỏ khóc không ra nước mắt.

Vương Viễn lại nói tiếp: “Không được nữa thì…” Vừa nói Vương Viễn vừa đặt tay lên cổ khua chân múa tay một hồi.

“Thế không ổn đâu… Nó vẫn còn là con nít mà…” Phương Đông Chưa Tỏ lắc đầu nói: “Ngươi đúng là tên súc sinh!”

“Con mẹ nó! Ý ta là đánh ngất!” Vương Viễn tức giận nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ngươi có còn là con người không…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận