Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 961: Ba mặt một lời

“Việc Lữ Văn Đức tư lợi tham ô quân nhu đã được chứng thực, tại sao vẫn chưa thể giết được?” Vương Viễn hỏi.

“Cho dù chúng ta có chứng cứ thì đã sao?” Hoàng Dung nói: “Chuyện gã tham ô chỉ có mỗi chúng ta biết mà thôi! Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, lời nói không có trọng lượng, phải nghĩ cách công bố chuyện này với mọi người đã.”

“Chuyện này cũng dễ thôi!” Vương Viễn nói: “Chúng ta đến gặp gã ba mặt một lời là được thôi!”

“Ba mặt một lời? Ha ha!” Hoàng Dung cười bảo: “Ngưu đại sư quả nhiên có trí tuệ cao thâm!”

“Vậy cũng không bằng sự cơ trí của ngươi!” Vương Viễn liếc mắt nhìn Hoàng Dung, nở nụ cười đầy nghi ngờ.

“Thật sao?” Hoàng Dung đối diện với Vương Viễn, hai người hơi có chút tâm linh tương thông.

Hoàng Dung này, cơ trí hơn sự tưởng tượng của Vương Viễn nhiều, so với nói Vương Viễn trí tuệ cao siêu, còn chẳng bằng nói là hắn thông minh.

Còn con nhóc Hoàng Dung này, chuyện gì cũng hiểu rất rõ trong lòng, nhưng nàng ta lại không biểu lộ ra ngoài một chút nào cả, mà chỉ nói bóng nói gió nhắc nhở Vương Viễn, để hắn chủ động hiểu ra. Đồng thời còn cho hắn cơ hội thể hiện, mà mình thì lại nấp ở phía sau màn.

Dù sao thì hiện tại chuyện mà mọi người đang bàn bạc, chính là làm thế nào để xử lý được tên thống soái cao nhất trong quân đội, nói dễ nghe một chút thì gọi là phản kháng, còn nói khó nghe một chút thì là mưu phản. Trong thời kỳ Lý học - Trình Chu này, hành vi như vậy chính là đại nghịch bất đạo.

Lỡ như có gì sai sót, thì sẽ thất bại thảm hại.

Con nhóc Hoàng Dung đó nói bóng nói gió để Vương Viễn làm chim đầu đàn, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì nàng ta cũng chẳng bị sao hết, còn có thể thuận tiện bảo vệ được Quách Tĩnh, ngược lại, Vương Viễn sẽ gánh tội trên lưng.

Nếu chuyện này thành công, trong sổ công lao, lại không thể thiếu một nửa công trạng của nàng ta… Cô gái nhỏ này thật sự…

Nhưng nói thật, hợp tác với loại người thông minh như Hoàng Dung vẫn khiến Vương Viễn khá thoải mái, nên hắn cũng chẳng muốn phải tính toán chi li. Hắn làm rõ việc này, cũng là để nói cho Hoàng Dung biết, ngươi có ý gì ta đều biết hết, hợp tác với ngươi không có nghĩa ta thật sự là thằng ngu nhé.

Thấy Vương Viễn cảnh giác như vậy, Hoàng Dung cũng không khỏi xem trọng hắn hơn vài phần.



Mang theo vật tư lấy từ trong quân doanh ra, hai người Vương Viễn dẫn theo Quách Tĩnh và Hoàng Dung tới phủ tướng soái.

Lúc này, phủ tướng soái là nơi náo nhiệt nhất trong thành Tương Dương, người chơi ra ra vào vào chỗ bảng cáo thị trong phủ để giao nhận nhiệm vụ, nối liền không dứt.

Một nhóm bốn người Vương Viễn băng qua sân, đi thẳng vào trong đại sảnh, Lữ Văn Đức đang ngồi ở nơi đó uống trà với một người chơi, Vương Viễn biết người chơi đó, chính là bang chủ Lữ Tứ Phương của Hắc Thạch hội, cũng chính là con nuôi của Lữ Văn Đức.

Ngoài thành quân địch đã áp sát, còn trong phòng thì lại ca múa mừng cảnh thái bình, bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Thấy bốn người Vương Viễn đột nhiên xông vào phòng khách, trên gương mặt của Lữ Văn Đức lộ ra một tia hoang mang, sau đó bình tĩnh hỏi: “Các vị thiếu hiệp, nhận nhiệm vụ thì cứ tới bảng danh sách là được.”

“Ngưu Đại Xuân, ngươi tới nơi này làm gì?” Lữ Tứ Phương đã từng chịu thiệt dưới tay Vương Viễn, cho nên lúc này cũng có hơi bối rối khi trông thấy hắn.

Vương Viễn liếc mắt nhìn gã, rồi cười bảo: “Lữ đại nhân! Chúng ta tới đây không phải để nhận nhiệm vụ, mà là có chuyện quan trọng cần bàn bạc!”

“Ồ? Chuyện gì? Nhanh mau báo cho bản quan biết!” Lữ Văn Đức giả bộ nói với vẻ nghiêm túc.

“Chuyện này có liên quan đến sự an nguy của toàn bộ thành Tương Dương!” Vương Viễn nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Chỉ sợ một mình Lữ đại nhân không thể đưa ra được ý kiến gì đâu.”

“Làm càn!”

Lữ Văn Đức nói: “Ta là thống soái cao nhất của thành Tương Dương, lời ta nói chính là mệnh lệnh, sao có thể không đưa ra được ý kiến chứ?”

“Ta cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, chuyện này không thích hợp nói riêng!” Vương Viễn nói lời thỉnh cầu với vẻ mặt chân thành: “Vẫn mời Lữ đại nhân triệu tập các vị thủ lĩnh giang hồ, tới đây bàn bạc chuyện lớn đối địch này!”

“Tứ Phương, ngươi thấy thế nào?” Lữ Văn Đức thật sự không có biện pháp, cũng không dám cưỡng ép một nhân sĩ giang hồ tới đây để giúp đỡ như Vương Viễn, vì thế mới quay đầu hỏi Lữ Tứ Phương.

Lữ Tứ Phương nghĩ ngợi một chút, rồi lại liếc mắt nhìn hai NPC Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Gã không biết trong hồ lô của Vương Viễn đang bán thứ thuốc gì, nhưng xuất phát từ sự tò mò, cuối cùng gã vẫn nói: “Nếu chuyện này có liên quan đến sự an nguy của thành Tương Dương, vậy triệu tập các thủ lĩnh tới đây bàn bạc, cũng là chuyện nên làm! Nếu Ngưu Đại Xuân chỉ đang giở trò trêu đùa chúng ta, vậy mong cha nuôi cứ xử lý hắn theo quân pháp.”

“Được được! Cứ nghe ngươi đi!” Lữ Văn Đức gật đầu, sau đó tuyên bố thông báo ở thành chính.

Lữ Văn Đức: Mời thủ lĩnh các nơi trong giang hồ, đến phòng nghị sự ở phủ tướng soái họp, có chuyện cần bàn bạc.

Lần hoạt động Tương Dương này thuộc loại hoạt động chiến tranh, người đông thì sức lớn, bang phái là quân chủ lực trong hoạt động lần này, các đại bang phái hiện tại đã đóng quân bên ngoài thành Tương Dương.

Sau khi nhận được tin tức của Lữ Văn Đức, thủ lĩnh của các đại bang phái đều về thành, tới phủ tướng soái.

Vạn Thánh Sơn, Hồng Hoa Hội, Tam Sát Trang gì đó… Vương Viễn cái biết cái không, các lão đại của các bang phái tập trung đông đủ trong phòng nghị sự

Những lão đại bang phái này, đại diện cho thực lực mạnh nhất ở các khu vực lớn tại các đại thành chính, tuy rằng Lữ Văn Đức là quan trấn thủ thành Tương Dương, những vẫn phải khách sáo với bọn họ.

Các vị lão đại thì vừa gặp đã nịnh nọt tâng bốc người cùng nghề một phen, khiến toàn bộ phòng nghị sự như cái chợ.

“Mọi người đều im lặng một chút!”

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, đại diện Bạch Hạc Lưỡng Sí của Vạn Thánh Sơn ngồi ở gần chủ vị nhất đứng dậy, hô một tiếng lạnh lùng.

Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào trong lỗ tai của mọi người một cách rõ ràng, tỏ rõ tu vi nội công cường hãn của hắn ta.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng nghị sự đều yên tĩnh hẳn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận