Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 813: Thần Bộ Ti - Phương Đông Chưa Tỏ

“A di đà phật!” Vương Viễn đáp: “Rượu thịt vào dạ dày, Phật tổ ở trong tim! Lòng ta vô tướng thì rượu cũng chẳng khác gì nước tiểu.”

“Thằng quỷ này! Lại dám nói rượu của Tam thúc là nước tiểu, coi ta có đánh ngươi không!” Khúc Tam cười mắng một tiếng, giơ tay lên làm bộ định cho Vương Viễn một cú.

Vương Viễn theo bản năng giơ tay đón đỡ, còn dùng cả nội lực.

Khi hắn kịp phản ứng lại Khúc Tam chỉ là một người bình thường, muốn thu hồi nội lực đã không kịp nữa rồi.

Nhưng Khúc Tam lại nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào tay Vương Viễn, hắn nhất thời cảm thấy nội lực trên tay biến mất chẳng thấy tăm hơi, còn thân hình ông chủ lại chẳng nhúc nhích tí gì.

“???”

Vương Viễn đơ mặt, sửng sốt nhìn Khúc Tam, trong mắt hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Một chưởng vừa rồi của Vương Viễn đánh ra theo bản năng nên mang theo một phần nội lực, đừng nói Khúc Tam là người tàn tật yếu ớt, hiện bị què một chân, cho dù là một thanh niên khỏe mạnh cường tráng cũng phải bị đẩy lùi ra ngoài mới đúng. Nhưng thân thể chủ quán không những không bị ảnh hưởng mà còn thuận tay hóa giải lực đạo của Vương Viễn, có thể thấy lão không hề đơn giản, trên người chắc hẳn mang theo công phu thượng thừa.

“Đừng nhắc tới nữa!”

Lúc này, câu nói của Bôi Mạc Đình thành công lôi kéo sự chú ý của Vương Viễn, y nói: “Giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta vốn đã mất tích nhiều năm, nhưng cách đây không lâu Đông Phương Bất Bại nói cho ta biết, lão bị y nhốt ở Lâm An.”

“Sau đó thì sao?”

Vương Viễn lại hỏi.

“Sau đó không biết vây cánh của Nhậm Ngã Hành nghe được tin tức này từ đâu, hiện tại đang chuẩn bị cứu lão ra ngoài.” Bôi Mạc Đình nói: “Đông Phương Bất Bại bảo ta tới phụ cận Lâm An, diệt trừ vây cánh của Nhậm Ngã Hành.”

“Chuyện này mà tính là khó hả?”

“Nghe thì không khó…” Bôi Mạc Đình lệ rơi đầy mặt, than thở: “Ngươi làm sao biết được ai là vây cánh của Nhậm Ngã Hành chứ, trên mặt bọn họ cũng đâu có viết.”

“Ặc… Đúng là hơi khó thật… Song cũng đâu đến nỗi không làm được!” Vương Viễn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Ngươi nghe truyện ngụ ngôn há miệng chờ sung chưa?”

“Nghe rồi!” Bôi Mạc Đình thắc mắc: “Nhưng có liên quan gì đến chuyện này chứ?”

“Ngươi bị ngu à?” Vương Viễn câm nín nói: “Mục đích của đám vây cánh Nhậm Ngã Hành là gì?”

“Bớt xàm đi ba, cứu Nhậm Ngã Hành chứ sao, thế mà cũng hỏi!” Bôi Mạc Đình cáu.

“Vậy không phải dễ giải quyết rồi sao!” Vương Viễn nói: “Chỉ cần chúng ta tìm được Nhậm Ngã Hành, vây cánh của lão chắc chắn sẽ tự tìm tới cửa.”

“Này…”

Bôi Mạc Đỉnh ngẩn ra, sau đó lập tức trưng ra vẻ mặt sùng bái: “Có lý lắm! Đầu óc Ngưu ca nhanh nhạy thật đó!”

“Do ngươi đần thôi!” Vương Viễn đáp thẳng thừng: “Mấy đạo lý đơn giản này ngươi cứ tự làm nó phức tạp lên.”

“Ặc…”

Bôi Mạc Đình ngượng ngùng xoa gáy nói: “Ta chỉ nghĩ phải làm sao để tìm được vây cánh của Nhậm Ngã Hành chứ đâu có nghĩ đâu xa. Thế Nhậm Ngã Hành ở đâu?”

“Ngươi cứ thích hỏi ta thế nhỉ?” Vương Viễn khó hiểu nhìn Bôi Mạc Đình: “Đây rốt cuộc là nhiệm vụ của ta hay nhiệm vụ của ngươi?”

“Ta… cũng không biết Nhậm Ngã Hành ở đâu.” Bôi Mạc Đình tủi thân bảo.

“Đậu xanh rau má!”

Vương Viễn muốn đập cho y một phát ghê, hắn thấy nhiều nhiệm vụ rồi nhưng chưa từng đụng phải nhiệm vụ nào chán đời như thế này, đầu mối gì cũng không có mà dám đi tìm vây cánh của Nhậm Ngã Hành… Với trí thông minh của tên Bôi Mạc Đình này, cho dù vây cánh của lão già kia có đứng trước mặt y cũng nhận không ra.

“Trong nguyên tác, Nhậm Ngã Hành bị giam ở Mai Trang!”

Ngay khi cả hai đang xoắn xuýt xem rốt cuộc Nhậm Ngã Hành bị giam ở đâu, một giọng nói đầy sức hút đột nhiên vang lên.

Hai người nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bàn bên cạnh có một người đàn ông đang ngồi. Hắn ta mặc bộ Phi Ngư Phục, mặt bàn đặt một thanh kiếm, phong thái trông rất hiên ngang, lẫn thêm vài phần uy nghiêm nữa.

“Thành thật xin lỗi vì đã nghe lén hai vị nói chuyện!”

Người chơi mặc Phi Ngư Phục thấy Vương Viễn và Bôi Mạc Đình nhìn mình thì vội vàng đứng dậy ôm quyền nói: “Tại hạ là Thần Bộ Ti – Phương Đông Chưa Tỏ.”

“Phương Đông Chưa Tỏ?”

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình nghe thấy bốn chữ này thì ngạc nhiên nhìn người đàn ông mặc Phi Ngư Phục.

Bôi Mạc Đình hỏi lại: “Ngươi chính là Phương Đông Chưa Tỏ – người đứng đầu Ngũ Đại Thần Bổ Trung Nguyên đó hả?”

“Ha ha!”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy Bôi Mạc Đình biết được danh hiệu của mình thì cười rất đắc ý, sau đó khiêm tốn nói: “Ngũ Đại Thần Bổ gì chứ, nhờ mọi người cất nhắc cả thôi. Không biết tôn tính đại danh của hai vị là gì?”

“Không dám!”

Bôi Mạc Đình nói: “Hắc Mộc Nhai - Bôi Mạc Đình!”

“Ồ? Ngươi chính là cao thủ luyện Tịch Tà Kiếm Pháp trên Hắc Mộc Nhai đó hả?” Phương Đông Chưa Tỏ hiển nhiên cũng nghe danh Bôi Mạc Đình, song hình như hắn ta cũng biết Tịch Tà Kiếm Pháp là dạng gì, bởi vì lúc nói đến bốn chữ này thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng.

“Đúng là ta!” Bôi Mạc Đình hơi sầm mặt, dẫu sao đổi thành ai khác, chuyện không có chim cu là một điều rất đỗi mất mặt.

“Còn vị đại sư này?”

Phương Đông Chưa Tỏ lại quay sang hỏi Vương Viễn.

“Thiếu Lâm tự, Ngưu Đại Xuân!” Vương Viễn bưng chén rượu lên, nâng ly làm động tác mời với Phương Đông Chưa Tỏ, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Ngưu… Ngưu Đại Xuân!!!” Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy sửng sốt lùi về sau một bước, tay phải không tự chủ được nắm lấy thanh kiếm trên bàn.

Yêu tăng Thiếu Lâm - Ngưu Đại Xuân, đại ác nhân số một trong truyền thuyết. Không chỉ có thực lực cao cường, mà còn không chuyện ác nào không làm. Nghe đồn người này đi đến nơi nào, ở nơi đó không có nổi một ngọn cỏ, những người từng tiếp xúc với hắn, không có người nào không gặp xúi quẩy.

Nghe đồn vào hôm nay, tiểu tử này còn làm ra một chuyện xấu rất mất trí, khi đánh phụ bản, hắn đã giết sạch toàn bộ đồng đội của mình chỉ vì cướp vũ khí.

Trong trò chơi, người chơi kỵ nhất chính là hại đồng đội, chơi trò chơi đến mức diệt sạch đồng đội, từ đó có thể thấy được nhân cách xấu xa, tính cách hung ác của con người này, quả thực là khiến người ta giận sôi lên.

Phương Đông Chưa Tỏ hoàn toàn không ngờ được mình sẽ gặp phải người này ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận