Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 172: Tiểu bạch kiểm không có ánh mắt tốt

"Con mẹ nó, hai người các ngươi nghiêm túc à?"

Mọi người thấy vậy lại bắt đầu kinh hoảng, hai người này thật sự rất đặc biệt, một tên dám mời một tên dám đi.

Vương Viễn cười cười, nói: "Chủ yếu là để góp đủ sáu người, mời ai chả được. Cùng lắm thì cho cô nàng đi sau cổ vũ!"

"Được rồi!"

Thấy Vương Viễn quyết định như vậy, mọi người cũng chỉ đành đồng ý.

Sau nửa giờ, trên kênh trò chuyện lại xuất hiện tin nhắn của Tống Dương: "Lão Ngưu, gửi ta ít tiền, ta không có tiền đi xe."

Tất cả mọi người: "..."

"Bây giờ ta rút lui còn kịp không?" Bôi Mạc Đình hoảng sợ hỏi.

Thấy Tống Dương đáng sợ như vậy, trong lòng Bôi Mạc Đình bắt đầu có chút kinh hoảng.

Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Mặc dù Bôi Mạc Đình có Tuyệt Học nhưng lượng máu lại không cao, nếu chết một lần rớt cảnh giới thì muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

"Nếu ngươi rút lui thì ta sẽ nói cho người khác tại sao ngươi lại mặc quần áo màu đỏ!" Vương Viễn uy hiếp.

Lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, Vương Viễn quả thực rất xấu.

“Ồ? Vì sao hắn lại mặc quần áo đỏ?" Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị thấy tin nhắn đều cực kì tò mò.

"Họ Ngưu, có dám một mình đấu với ta không?" Bôi Mạc Đình tức giận.

"Tới đây, ta chấp ngươi chọc ta hai kiếm!" Mặt Vương Viễn đầy vẻ dửng dưng.

"Ý của ta là đánh nhau ở ngoài đời thực!" Bôi Mạc Đình kêu to.

"Hắc hắc!" Vương Viễn cười, nói: "Nếu ở ngoài đời ta có thể chấp ngươi hai cánh tay!"

"Trời ạ!"

Bôi Mạc Đình sụp đổ, tại sao mình lại quen biết tên khốn kiếp này chứ.

Sau mười phút, sáu người tề tụ ở cửa vào Hoàng Hà bang.

Đúng như lời của Bôi Mạc Đình, không chỉ mỗi Vương Viễn nhận được nhiệm vụ Hoàng Hà bang, khi mấy người Vương Viễn tới nơi này đã thấy một đội người chơi đứng ở cửa.

Cầm đầu đội kia là một đệ tử của phái Hoa Sơn, gã cũng mặc nho bào, nhưng nho bào của gã liên tục toả ra những tia sáng màu xanh. Rất hiển nhiên, tất cả trang bị của người này đều ở cấp bậc Tinh Lượng, không những thế, trường kiếm trong tay gã còn toả ra tia sáng màu vàng, hiển nhiên là một thanh vũ khí Ưu Tú. Trang bị của năm người chơi Hoa Sơn đi theo phía sau hắn cũng không hề kém. Trên ngực của sáu người đều thêu một chữ “Vạn”.

"Đây là... Vạn Thánh Sơn!"

Thấy huy chương trước ngực mấy người kia, vẻ mặt Đinh Lão Tiên kinh ngạc nói: "Mấy người này vậy mà lại là cao thủ của Vạn Thánh Sơn!"

"Vạn Thánh Sơn?"

Nghe được lời của Đinh Lão Tiên, mấy người Bôi Mạc Đình cũng kinh hãi.

"Vạn Thánh Sơn? Thì làm sao?" Vương Viễn buồn bực, hắn cũng hay chơi trò chơi nhưng rất ít khi hóng hớt chuyện trong giới, cũng không có hiểu biết gì đối với những bang hội này.

Về phần Tống Dương thì lại càng không hiểu gì cả, vẻ mặt mờ mịt nói: "Là đồ chơi gì, nghe cũng chưa nghe qua..."

Đối mặt với phản ứng của hai người Vương Viễn, Đinh Lão Tiên cũng không nói gì.

Vạn Thánh Sơn, nằm trong top 5 bảng xếp hạng bang hội trong nước.

Hồng Hoa Hội có hơn một nghìn người chơi, ở Lạc Dương cũng coi như là tay anh chị một phương. Nhưng trên bảng xếp hạng bang hội toàn quốc ngay cả top 30 cũng không vào được, so sánh với Vạn Thánh Sơn hoàn toàn giống như tay mơ gặp cao thủ.

Hơn nữa Hồng Hoa Hội là bang hội do người chơi tự phát thành lập nên, đoàn thể bất đồng. Vạn Thánh Sơn là một bang hội có tính cạnh tranh do một tập đoàn chống đỡ. Tuy rằng ngoài mặt số lượng người chơi trong bang không nhiều như Hồng Hoa Hội, nhưng bọn họ đều là những người chơi Tinh Anh.

Có người nói đại sư huynh phái Hoa Sơn, Bạch Hạc Lưỡng Sí đứng đầu Bảng Võ Lâm Phong Vân chính là cao thủ chủ chốt của Vạn Thánh Sơn.

"Nếu là người của Vạn Thánh Sơn, vậy người chơi Hoa Sơn kia phải chăng là..."

Suy nghĩ tới điểm này, Đinh Lão Tiên nhịn không được quan sát ngưởi chơi mặc nho bào đối diện kia một lần nữa từ trên xuống dưới.

Mà mấy người chơi Vạn Thánh Sơn giống như cũng chú ý tới đám người Vương Viễn bên này, đồng loạt dừng bước, nhìn về phía mấy người Một Đám Ô Hợp.

"Quả nhiên là hắn!"

Bôi Mạc Đình xuất thân từ đệ tử Hoa Sơn, đã từng là một trong những cao thủ của phái Hoa Sơn, đương nhiên sẽ không thể nào không biết người chơi Hoa Sơn đối diện. Người kia chính là top 1 trong Bảng Võ Lâm Phong Vân, Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Ha ha ha!"

Ngay lúc mọi người còn đang kinh ngạc vì có thể gặp được cao thủ trong truyền thuyết ở chỗ này, đột nhiên người chơi Thiên Sơn mặc áo trắng đứng sau Bạch Hạc Lưỡng Sí nhìn Nhất Mộng Như Thị bên cạnh Vương Viễn nói: "Đây không phải là Tiểu Mộng sao, các ngươi cũng đến khai hoang Hoàng Hà bang hả?"

Nghe ý trong lời nói, đệ tử Thiên Sơn này giống như là người quen đang chào hỏi cùng với Nhất Mộng Như Thị. Nhưng không hiểu vì sao, giọng của tên tiểu bạch kiểm này lại khiến người cảm thấy vô cùng chói tai.

Sắc mặt Nhất Mộng Như Thị trực tiếp tối sầm xuống.

"???"

Vương Viễn nghe vậy buồn bực hỏi: "Này là ai, bạn của ngươi sao?"

"Hừ!"

Nhất Mộng Như Thị hừ lạnh một tiếng nói: "Kiếm Hàn Tây Bắc, bạn trai cũ!"

Nói đến đây, Nhất Mộng Như Thị tức giận nói: "Đồ đàn ông chó chết này! Dám vụng trộm sau lưng ta."

"Ặc..."

Nghe được lời Nhất Mộng Như Thị, đám người vốn còn tính hóng hớt một chút, vội vã ngậm miệng lại.

Tốt lắm, tiểu bạch kiểm không có ánh mắt tốt, lời người xưa nói vẫn có một chút đạo lý.

Mấy người Một Đám Ô Hợp chơi với nhau trong trò chơi lâu như vậy, ở ngoài đời cũng đã gặp vài lần, tiểu cô nương Nhất Mộng Như Thị này lớn lên xinh đẹp lại là con nhà giàu, điều kiện tốt như vậy còn bị cắm sừng, đúng là vô cùng bi thương.

"Đứa trẻ đáng thương!" Vương Viễn an ủi: "Không có bạn trai còn có những người bạn như chúng ta đây!"

"Mẹ kiếp, tên khốn nạn này cùng với bạn ta cắm sừng ta..." Vương Viễn không nói lời nào còn tốt, vừa nghe được Vương Viễn nói Nhất Mộng Như Thị vô cùng buồn bực.

"Được rồi, ngươi có thể đi chết!" Vương Viễn cũng bất đắc dĩ, này gọi là gì, quả đúng là thói đời khó bỏ.

...

Mấy người Vương Viễn còn đang xì xào bàn tán, người của Vạn Thánh Sơn cũng đã đi đến lối vào Hoàng Hà Bang.

Lúc này, Kiếm Hàn Tây Bắc quan sát mấy người Vương Viễn từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên cười nói: "Ha ha ha, không phải ta nói ngươi đâu Tiểu Mộng, Hoàng Hà bang này không thể đùa giỡn được. Ngươi mang theo mấy tên gà mờ này mà muốn khai hoang, không phải là muốn chết sao? Nhanh đi về đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận