Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 837: Đạo sĩ dâm tặc

"Có chuyện gì vậy cha!"

Lúc này, anh đẹp trai Cổ Mộ cũng sán tới, mang vẻ mặt mờ mịt hỏi Âu Dương Phong.

"Hai tên trộm vặt, muốn học trộm võ công của cha ngươi ấy mà. Hiện tại đã bị ta dọa chạy!" Âu Dương Phong xua tay một cái nói: "Đi, chúng ta đi nơi khác..."

...

Bên phía Vương Viễn, hai người vẫn cứ chạy đến khi phía sau không nhìn thấy ai, mới dừng bước.

"Ngươi chạy cái gì thế?"

Bôi Mạc Đình khó hiểu hỏi Vương Viễn đang ngồi chồm hổm trên đất thở hổn hển.

"Suýt chút nữa thì chết rồi!" Vương Viễn lòng còn sợ hãi lau mồ hôi nói: "Đụng phải kẻ thù cũ!"

"Kẻ thù? Có thể khiến ngươi sợ thành như vậy?" Bôi Mạc Đình càng thêm khó hiểu.

Tên tiểu nhân hèn hạ như Vương Viễn có kẻ thù là chuyện rất bình thường, nhưng với thực lực của hắn mà bị kẻ thù dọa thành như vậy thì lại rất bất thường.

"Là Âu Dương Phong! Một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt..." Vương Viễn nói.

"Bà nội nó! Ngươi đủ trâu bò đấy!" Bôi Mạc Đình thán phục.

Thiên Hạ Ngũ Tuyệt là nhân vật nào chứ, người chơi bình thường làm sao có kẻ thù là loại người này được. Tên hòa thượng làm bậy khắp nơi này còn rất có thành tựu đấy.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Còn quay lại không?" Bôi Mạc Đình nghĩ rồi hỏi Vương Viễn.

"Quay về cái rắm ấy!"

Vương Viễn nói: "Lão độc vật đang đánh dã chiến với anh đẹp trai, chúng ta qua đó chịu chết à? Thật không ngờ lão già kia còn có sở thích đặc biệt như vậy, hay là ngươi đi dẫn lão rời đi đi?"

Nói xong, Vương Viễn mang ánh mắt không có ý tốt đánh giá Bôi Mạc Đình.

"Cút!"

Bôi Mạc Đình kẹp hai ngón tay lại, một cây kim hiện lên trên đầu ngón tay.

"Chỉ đùa một chút thôi!"

Vương Viễn cười khà khà, sau đó nghiêm túc nói: "Cửa trước và sau chúng ta đều không thể vào được rồi! Phải nghĩ biện pháp khác mới được..."

"Chuyện này không phải đơn giản sao!" Bôi Mạc Đình nói: "Đám Phượng Vũ Cửu Thiên đi vào rồi đó, đợi bọn họ lấy được chúng ta trực tiếp đoạt đi không phải là được à?"

"Ây da... Cái trò này ngươi học của ai thế..."

Vương Viễn mang vẻ mặt kinh ngạc.

"Trong lòng ngươi không nghĩ vậy sao?" Bôi Mạc Đình trợn mắt coi thường.

"Ngươi nói cũng là một ý kiến hay!" Vương Viễn nói: "Nhưng mà sợ Cửu Âm Chân Kinh này cũng giống như Hấp Tinh Đại Pháp, bọn họ không mang ra được!"

Vừa rồi Phượng Vũ Cửu Thiên đã nói, Cửu Âm Chân Kinh này hình như được khắc vào phái Cổ Mộ, chứ không phải một quyển sách thực sự.

"Hả? Vậy thì phải làm sao?"

Bôi Mạc Đình nói: "Chỉ với ngộ tính này của ngươi... Chưa chắc nhìn mà có thể học được."

Chuyện ngộ tính của Vương Viễn thấp không phải là bí mật, Cửu Âm Chân Kinh kia dù gì cũng là tuyệt học, thông thường thì võ học càng cao thâm thì càng yêu cầu ngộ tính cao.

Nếu điều kiện học tập của Vương Viễn không đủ thì cho dù có tìm được Cửu Âm Chân Kinh rồi cũng có lợi ích gì chứ, dù sao cũng không mang ra ngoài được.

"Bọn họ không mang đi được, cũng không mang ra ngoài cho chúng ta được!" Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Nhưng sau chuyện ở địa lao Mai Trang, ta đã có chuẩn bị rồi!"

"Mấu chốt là, bây giờ chúng ta không vào được!" Bôi Mạc Đình nói.

"Đây đúng là một vấn đề khó khăn..." Vương Viễn vò đầu.

Mẹ nó, cửa trước thì thủ vệ sâm nghiêm chắc chắn không vào được, cửa sau lại có Âu Dương Phong gác... con mẹ nó càng không vào được. Đi trộm đồ mà ngay cả cửa còn không thể vào được, thì có chuẩn bị đầy đủ tới đâu cũng là công cốc.

"Hầy! Có mỹ nữ!"

Vương Viễn đang vò đầu bứt tai, thì Bôi Mạc Đình đứng bên cạnh hết nhìn đông lại nhìn tây ồn ào nói.

"Ngươi mẹ nó ngay cả thằng nhỏ còn không có, nhìn mỹ nữ làm cái gì!" Ngoài miệng Vương Viễn hùng hổ nói vậy, nhưng vẫn thành thật nhìn theo ánh mắt Bôi Mạc Đình. Ngay sau đó, Vương Viễn cũng ngây ngẩn cả người.

Ở trong bụi cỏ bên trái hai người, có một cô nương mặc đồ trắng.

Nhưng sắc mặt nàng lại tái nhợt không có chút huyết sắc, có loại cảm giác ốm yếu, đứng dưới ánh mặt trời lại càng lộ vẻ thanh nhã, dung mạo vô cùng tú lệ.

Thế nhân thường lấy bốn chữ đẹp như thiên tiên để hình dung người con gái đẹp, nhưng rốt cuộc thiên tiên đẹp thế nào thì không ai biết được. Lúc này, khi nhìn thấy cô gái kia, Vương Viễn cũng không tự kiềm chế được mà bật ra bốn chữ đẹp như thiên tiên. Quanh thân cô gái kia giống như được một tầng sương khói nhẹ bao phủ, vừa thực vừa ảo, giống như không phải người dưới trần thế.

"Móa ơi, thật đúng là mỹ nữ..."

Vương Viễn là người tập võ tâm lặng như nước, nhưng nhìn thấy mỹ nữ như thế trong lòng cũng rung động.

"Đây là NPC nhỉ!"

Vương Viễn cẩn thận quan sát một lượt nói: "Người chơi cho dù có đẹp thế nào thì cũng không thể đẹp tới mức độ này được."

"Ừ! Ngươi nói rất đúng!" Bôi Mạc Đình nói: "Nhưng vì sao nàng lại đứng bất động ở nơi đó?"

"Ta đoán nàng đang luyện một loại tĩnh công!" Vương Viễn nói: "Thiếu Lâm tự chúng ta còn có phương pháp ngồi thiền nhập định mà..."

"Thật sao?"

Bôi Mạc Đình hỏi: "Lần đầu tiên ta nghe nói tới đứng nhập định đấy, thế người kia là ai?"

Bôi Mạc Đình nâng tay chỉ chỉ phía sau cô nương mặc đồ trắng.

Vương Viễn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy phía sau nàng ấy chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đạo sĩ trung niên.

Đạo sĩ trung niên kia bộ dạng rất ngầu, cực phong độ, tiên phong đạo cốt, nhưng vẻ mặt háo sắc kia lại cực kỳ không phù hợp.

Thấy cô nương mặc áo trắng đứng trước mặt, đầu tiên đạo sĩ sửng sốt một chút, sau đó thì tiến lên, do dự một lát, rồi vươn tay chộp lấy bộ ngực của cô nương áo trắng...

"Ta đệt!"

Thấy một màn như vậy, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đồng thời trợn mắt há miệng. Cái tĩnh công ngồi thiền nhập định chó má gì chứ, cô bé này hiển nhiên là bị người khác điểm huyệt... Chó đạo sĩ dâm tặc này lại muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Ở trong mắt hai người, mỹ nữ trước mắt chính là một tác phẩm nghệ thuật, mà hành vi của tên đạo sĩ kia, không khác gì vươn tay đánh nát một tác phẩm nghệ thuật.

"Tĩnh công ha!"

Bôi Mạc Đình khinh bỉ bĩu môi với Vương Viễn.

"Dâm tặc! Con mẹ ngươi!"

Vương Viễn vừa thẹn vừa giận, đổ hết sự xấu hổ lên đầu tên đạo sĩ trung niên kia. Vì thế hắn vận khởi nội lực, lớn tiếng quát lên.

"Người nào..."

Quần đạo sĩ trung niên kia vừa mới tụt được nửa, đã bị một tiếng rống của Vương Viễn làm run rẩy cả người, tay trái kéo quần lên, tay phải rút trường kiếm sau lưng ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận