Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1141: Xác chết trôi

Thường ngày hòa thượng này làm chuyện thất đức thì thôi đi, sao ngoài miệng cũng không tích đức, cảnh tượng lãng mạn như thế lại có thể nói ra những lời xui xẻo như vậy, có đáng ghét không cơ chứ.

"Ngươi cách xa ta một chút được không?" Độc Cô Tiểu Linh trợn mắt nhìn Vương Viễn.

"Hắc hắc!"

Vương Viễn cười hắc hắc, khuôn mặt to lớn ghé lại gần trước mặt Độc Cô Tiểu Linh nói: "Ngươi quay lại đây! Nhìn ta này?"

"Cái gì?"

Thấy Vương Viễn tiến lại gần mình như vậy, khuôn mặt của Độc Cô Tiểu Linh đỏ ửng, trong lòng lo sợ bất an, nhưng vẫn nghiêm túc quay đầu lại, khẩn trương nói: "Ngươi muốn làm cái gì!"

"Ha ha, để cho ta chơi đùa!"

Đúng lúc này, Vương Viễn cười ha ha một tiếng, đoạt lấy kính viễn vọng trong tay Độc Cô Tiểu Linh.

"? ? ?"

"Trả lại cho ta!"

Độc Cô Tiểu Linh đầu tiên sững sờ một lúc, sau đó vừa thẹn vừa giận, vồ lại muốn cướp về.

"Không cho!" Vương Viễn lùi về sau một bước, tránh thoát móng vuốt của Độc Cô Tiểu Linh, xoay người chạy, Độc Cô Tiểu Linh đứng dậy, đuổi theo phía sau.

Hai người chạy quanh cột buồm trên thuyền chạy tới chạy lui, Phương Đông Chưa Tỏ đau cả đầu, tức giận nói: "Đừng làm loạn, cá đều bị hai ngươi dọa sợ chạy cả rồi!"

Thực ra cho dù hai người Vương Viễn không chạy loạn, Phương Đông Chưa Tỏ cũng không câu được cá. . . Sở dĩ tức giận, là bởi vì đôi cẩu nam nữ thật sự quá đáng, bản thân mình cũng đã chạy sang một bên câu cá để mắt không thấy tâm không phiền, hai người bọn họ lại còn chạy tới làm chướng mắt.

"Ngưu đại ca!"

Trong lúc ba người đang tranh cãi ầm ĩ, Vi Tiểu Bảo và Thi Lang từ trong khoang thuyền chui ra.

"Ồ? Đã thương nghị xong nên đánh đảo Thần Long như thế nào chưa?" Vương Viễn thấy Vi Tiểu Bảo thương nghị xong sách lược, vì thế đi tới.

"Đã thương lượng xong!"

Vi Tiểu Bảo chỉ về phía trước mặt nói: "Ở phía trước không xa, chính là Đảo Thần Long, chúng ta chia binh ba đường, từ phía bắc, phía đông, và phía nam ba đường tiến công, pháo oanh Đảo Thần Long!"

"Vậy còn phía tây thì sao?" Vương Viễn tò mò hỏi.

"Hắc hắc!" Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc nói: "Chúng ta đã cho hai mươi con thuyền mai phục phía sau một hòn đảo nhỏ ở phía tây đảo cách khoảng ba mươi dặm. Một khi người trên Đảo Thần Long chạy trốn đến đấy, hai mươi chiếc chiến thuyền này sẽ lao ra ngăn lại đường đi, ba đường khác vây lại, cam đoan lớn nhỏ ăn sạch."

"Được đấy!" Vương Viễn cảm thấy ngạc nhiên nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn có bản lĩnh hành quân đánh trận?"

"Tất nhiên." Vi Tiểu Bảo đắc ý nói: "Ông đây không gì không biết."

"Việc này chỉ sợ không phải ngươi nghĩ ra được." Vương Viễn cười nhìn thoáng qua Thi Lang đang rất cung kính ở bên cạnh.

"Ha... Ha ha!" Vi Tiểu Bảo lúng túng gãi đầu nói: "Là ý kiến của Thi Lang đại nhân."

"Đâu có đâu có!" Thi Lang vội vàng nói: "Nhờ có thánh ân và uy vọng của Vi đại nhân, ti chức mới nghĩ ra sách lược tác chiến bực này..."

Vương Viễn: "..."

Được rồi... Người đi theo bên cạnh Vi Tiểu Bảo, làm sao đều có cái đức hạnh này, không vuốt mông ngựa sẽ chết hay sao?

"Ta câu được cá lớn!"

Vương Viễn vừa muốn trào phúng Vi Tiểu Bảo một phen, đột nhiên phía đuôi thuyền truyền đến tiếng kêu la của Phương Đông Chưa Tỏ: "Lão Ngưu, mau tới giúp ta kéo một cái..."

"Ngươi có bệnh à, không thấy ta đang bàn chính sự hay sao?" Vương Viễn hùng hùng hổ hổ đi tới, đi vào một bên khoang thuyền, chỉ thấy Phương Đông Chưa Tỏ đang kéo cần câu về phía sau.

Vương Viễn đi tới, tóm lấy dây câu, trực tiếp nhấc lên, một đồ vật đen sì bị Vương Viễn trực tiếp lôi từ trong nước lên thuyền, rơi lên trên boong tàu.

"A? Là người!"

Phương Đông Chưa Tỏ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đúng là Vương Viễn đã kéo một người lên, người kia dường như còn chưa chết, đang nôn nước ra ngoài.

"Lưu Nhất Chu?"

Vi Tiểu Bảo nghe tiếng chạy lại, liếc mắt nhìn người bên trên boong tàu bên một chút kinh ngạc nói: "Sao lại là hắn? Nhanh ném xuống biển cho cá ăn!"

"Uy uy uy!" Vương Viễn nói: "Thù hận lớn thế nào mà vừa cứu được lên đã muốn ném xuống biển!"

"Ngươi không hiểu!" Vi Tiểu Bảo nói: "Cái này gọi là mối hận đoạt vợ!"

"Ghê tởm như thế sao?" Vương Viễn nhìn thoáng qua Lưu Nhất Chu còn đang hôn mê bất tỉnh, tiểu tử này quả thực có dáng dấp đẹp hơn Vi Tiểu Bảo một chút, lập tức nói: "Dám cướp lão bà của huynh đệ ta, cho cá chỗ nào ăn đi, chém thành muôn mảnh đi..."

"Là ta đoạt của hắn!" Vi Tiểu Bảo nói.

"Vậy vẫn cho cá ăn đi!" Vương Viễn dùng một cước đá Lưu Nhất Chu vào trong nước.

Lúc này trên khuôn mặt của Vi Tiểu Bảo lại hiện lên vẻ lo lắng.

"Lại có người nổi ở đây!"

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh ở một bên mạn thuyền lớn tiếng kêu lên.

Vương Viễn lấy kính viễn vọng ra, theo phương hướng ngón tay của Độc Cô Tiểu Linh nhìn lại, chỉ thấy trên mặt biển lại lục tục có mấy cỗ thi thể trôi tới.

"Xuất sư bất lợi... Gặp phải xác chết trôi..." Vi Tiểu Bảo liên tục nhíu mày.

Thi Lang lại hưng phấn nói: "Chúc mừng đại nhân thắng ngay từ trận đầu, còn chưa nã pháo bắn tên, địch nhân đã chết trước, thật sự là điềm lành."

Nói xong, Thi Lang ra lệnh cho binh sĩ trên thuyền nói: "Vớt thi thể lên."

Binh sĩ trên thuyền luống cuống tay chân vớt thi thể trong biển lên.

"Xem ra là người trên Đảo Thần Long!"

Nhìn mấy cái xác chết đang trôi kia, Thi Lang nói: "Mấy cỗ thi thể này có dáng người cường tráng, hiển nhiên võ công cũng không kém."

"Ồ? Chẳng lẽ là Thần Long giáo xảy ra nội chiến?" Vi Tiểu Bảo xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn.

"Ha ha!" Thi Lang phụ họa Vi Tiểu Bảo nói: "Vi đại nhân thật sự là anh minh thần võ, địch nhân không chiến mà loạn, nếu như thật sự xảy ra nội chiến, đại nhân ngài thật sự là lớn nhỏ ăn sạch."

"Đau đầu quá!"

Thấy Thi Lang nịnh nọt như thế, Vương Viễn xoa xoa huyệt Thái Dương, giơ kính viễn vọng tiếp tục nhìn về phía xa.

Nhưng thấy hơi nước trên mặt biển, sương trắng tràn ngập, không nhìn thấy Đảo Thần Long, chợt thấy trên mặt biển có vật gì giống như một quả bóng, lúc chìm lúc nổi, dần dần phiêu gần, nhịn không được buồn bực nói: "A? Đó là cái gì? Thoạt nhìn dường như có vẻ quen thuộc."

Thi Lang đưa mắt nhìn một hồi, nói: "Thứ này cũng có một chút kỳ quái."

Thế là truyền lệnh xuống, phân phó thuyền nhỏ chạy tới vớt lên.

Một chiếc thuyền nhỏ chạy tới vớt theo lệnh, chạy tới mò lên, quan quân trên thuyền lớn tiếng kêu lên: "Lại có một xác chết trôi nữa, là người mập lùn."

"Mập lùn?"

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy hơi sững sờ, sau đó ba người Vi Tiểu Bảo cùng liếc mắt nhìn nhau nói: "Chẳng lẽ là hắn?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận