Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 112: Đoàn Diên Khánh kỳ dị 2

Tuy hai người đều có trong tay thần công tuyệt học, thế nhưng hơn kém về tu vi không chỉ ở nơi phẩm chất công pháp, còn ở cảnh giới võ học.

Loại BOSS cấp bốn mươi như Vân Trung Hạc thì hai người dựa vào ưu thế võ học có thể gắng gượng đối phó được, kiểu người ngoan độc cấp năm mươi như Nhạc lão tam cũng có thể cố liều mạng, Diệp Nhị Nương thì cho dù hai người đánh không lại vẫn có thể chạy được.

Thế nhưng Đoàn Diên Khánh này cao hơn một cảnh giới lớn quách nó rồi, con mẹ nó còn chơi thế nào nữa chứ?

Hệ thống cũng thật vô sỉ đến cùng cực, lại sắp xếp một con BOSS cấp chín mươi trong nhiệm vụ người chơi chưa đến cấp hai mươi, mợ nó... Còn có thể trơ trẽn hơn nữa không?

Bấy giờ Vương Viễn rất rất muốn mắng người.

Thế nhưng Vương Viễn không hề biết nhiệm vụ này vốn dĩ không phải là nhiệm vụ tân thủ, hệ thống cũng không hề phát cho Vương Viễn, nếu không phải Vương Viễn thuận tay đi đánh Yến Long Uyên, thì ít nhất Huyền Bi phải đợi đến khi người chơi đột phá cấp bốn mươi mới có thể bị Yến Long Uyên đánh chết, Vương Viễn cũng sẽ không bị cử đi truyền tin Đại Lý.

Nói cách khác là do Vương Viễn tiện tay cho nên mới nhận một nhiệm vụ vốn dành cho người chơi xuất sư xong mới có thể nhận được.

"Phập!"

Ngay khoảnh khác phân tâm này, Vương Viễn không kịp đỡ đòn bị Bôi Mạc Đình đâm một kiếm vào cổ họng.

"Ngươi không nhường nữa à!"

Mặc dù công kích Bôi Mạc Đình cao thế nhưng lại máu mỏng, mới vừa rồi Vương Viễn sợ một tát đã đập chết y cho nên không dám hạ đòn hiểm, nhưng nay đối đầu kẻ địch mạnh, đương nhiên Vương Viễn muốn giải quyết phiền phức bây giờ trước.

Cùng với một tiếng quát lớn, không chờ Bôi Mạc Đình thu kiếm lại, Vương Viễn tay trái chụp lấy trường kiếm của Bôi Mạc Đình, tay phải vận nội lực chưởng một chưởng ngay ngực hắn ta.

"Ầm!"

Bôi Mạc Đình bị một chưởng đánh lui, trường kiếm trong tay cũng bị Vương Viễn đoạt lấy.

"Thân thủ quá tiêu sái!"

Đoàn Diên Khánh thấy Vương Viễn làm liền một mạch đoạt kiếm đẩy lùi kẻ địch, không kìm được hô to một tiếng.

Võ học trên thế giới này chia làm học và thực hành.

Học chỉ là nghiên cứu tập võ, trong thế giới mỗi người chơi thiên phú khác nhau, chỉ cần đủ điều kiện học tập thì võ học loại gì cũng đều vừa học đã biết, bình thường đánh cọc gỗ cày quái là có thể tăng độ thông thạo lên, làm cho võ học càng thêm uyên bác.

Mà thực hành thì phản ánh trong thực chiến, không chỉ là sức mạnh võ học, mà còn là mỗi người chơi khống chế đối thủ cùng với uy lực của võ học, nói chung là thao tác cá nhân.

Vương Viễn trời sinh thần lực căn cốt hơn người, một thân võ học cả thảy đều à cương mãnh bá đạo, thế nhưng uy lực một chưởng kia lại thích đáng, vừa đủ có thể đánh lui Bôi Mạc Đình vừa không làm y bị trọng thương, đủ thấy được vận hành thành thục sự cương mãnh khi áp dùng võ học, có thể thấy được trình độ cự cao trên phương diện thực hành này.

Quyền pháp Bôi Mạc Đình không yếu thật nhưng so với kiếm pháp vẫn hơi chênh lệch, vũ khí bị Vương Viễn đoạt mất cũng chẳng còn ảnh hưởng gì.

"Đinh!"

Đoàn Diên Khánh trừng mắt, tế trượng trong tay phẩy nhẹ lên mặt đất, phát ra một tiếng vang yếu ớt.

Cả người Bôi Mạc Đình chấn động, rốt cuộc có thể lại điều khiển thân thể của chính mình.

Đoàn Diên Khánh chậm chạp quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Viễn mà nói: "Lão phu cũng là kẻ tiếc người có tài, ngươi có đồng ý làm đồ đệ của ta không?"

"Hả? Đây..."

Đoàn Diên Khánh vừa dứt lời, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đều sửng sốt, tại sao đại ác nhân lại đột nhiên nói những lời này chứ?

Tứ đại ác nhân này cũng thật kỳ quái.

Nam Hải Ngạc Thần ồn ào muốn nhận Vương Viễn làm đệ tử cũng thôi đi, dù sao Vương Viễn cũng giết Tôn Tam Bá, một đồ đệ đền một đồ đệ, với logic của Nhạc lão tam thì cũng không có gì lạ.

Nhưng hoàn toàn không ngờ Đoàn lão đại cũng là một người thích nhận đồ đệ, sao thế? Sợ Tứ đại ác nhân không có người nối nghiệp hay sao?

Đương nhiên, nếu bái người khác làm thầy thì phải ra khỏi Thiếu Lâm tự, Vương Viễn mang Kim Vương Bất Hoại Thần Công trên người, hiển nhiên sẽ không dễ dàng phán sư rồi.

"Xin lỗi!" Vương Viễn có hơi tiếc mà nói: "Ta đã có môn phái rồi!"

"Không hề gì!" Đoàn Diên Khánh lạnh nhạt đáp: "Ta là ác nhân đệ nhất thiên hạ, hiển nhiên sẽ không để ý đến danh vọng gì đó, cũng không ngại ngươi là đồ đệ có hai sư phụ."

"Thật sao?"

Đoàn Diên Khánh vừa nói ra lời này, Vương Viễn thật sự động lòng.

Sở dĩ Vương Viễn không học được bất cứ thứ gì ở Thiếu Lâm tự mà vẫn không muốn rời đi, là vì sợ Kim Cương Bất Hoại sẽ bị lấy lại sau khi phán sư. Hiện giờ Đoàn Diên Khánh lại không để ý thân phận đệ tử Thiếu Lâm tự của mình, chuyện này đối với Vương Viễn mà nói tuyệt đối là một cơ hội khó có được.

Không giống với Nhạc lão tam, Đoàn Diên Khánh là tiền thái tử của nước Đại Lý, võ học gia truyền và một thân công phu tà môn hỗ trợ cho nhau, trình độ võ học cực kỳ cao thâm, còn mạnh hơn một chút so với chưởng môn Đoàn Chính Minh bây giờ của Đoàn gia.

Luận về địa vị giang hồ, người đứng đầu Tứ đại ác nhân cũng uy chấn thiên hạ, luận về tu vi thì cao hơn cao tăng hàng chữ Huyền ở Thiếu Lâm tự một bậc, có một sư phụ như vậy để lôi ra, quả thực là cực kỳ có thể diện.

Phải biết rằng, sư phụ hiện giờ của Vương Viễn cũng chỉ là hàng chữ Huệ ở Thiếu Lâm, còn kém một cấp so với Đoàn Diên Khánh.

Thế nhưng rất nhanh Vương Viễn đã tỉnh táo lại.

Cao tăng ở Thiếu Lâm tự nói rất đúng, thiên hạ nào có gì được ăn miễn phí... với đức hạnh của hệ thống, làm sao có thể quăng ra một miếng nhân bánh to như vậy được? Trong này chắc chắn có bẫy!

"Ha ha, ngài không ngại ta là đệ tử Thiếu Lâm, nhưng Thiếu Lâm tự sẽ để ý ta là đệ tử của ngài." Vương Viễn suy tư một chút, rồi nói với vẻ cợt nhả.

"Chuyện đó đương nhiên rồi!" Đoàn Diên Khánh thành thật đáp: "Từ xưa đến nay chính tà không cùng tồn tại, ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."

"Mẹ nó, ta biết ngay mà!"

Nghe thấy câu trả lời của Đoàn Diên Khánh, Vương Viễn dựng thẳng ngón giữa một cách hung dữ.

Cũng may mà Vương Viễn lắm mồm hỏi một câu, bằng không đã trực tiếp nhảy vào hố rồi, ngay cả khóc cũng không kịp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận