Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 696: Bạn học Tiểu Ngưu lạc đường

"Đi thôi đi thôi! Tên rác rưởi này! Bản thân có biện pháp chạy trốn lại không chịu nói sớm, hại chúng ta không công cảm động một phen!"

"Tên chó này chắc chắn rất thích nhìn biểu tình cảm động của chúng ta!"

"Biến thái!"

"Cám ơn Ngưu ca!"

Bốn người túm lấy Hoạt Tường Dực, quay đầu liếc Vương Viễn một cái, sau đó hùng hùng hổ hổ nhảy xuống vách núi đen.

Hoạt Tường Dực thuận gió bay xuống, nhẹ nhàng hạ xuống dưới Côn Lôn Sơn, đồng thời còn truyền lại tiếng thét chói tai của mấy người Bôi Mạc Đình.

Vương Viễn đứng bên vách núi đen, nhìn mấy người Bôi Mạc Đình bay đi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, người Ma Giáo cũng đã đuổi giết tới đỉnh núi.

"Bốn người còn lại đâu?"

Nhìn trước mắt chỉ còn lại một hòa thượng, trên bản đồ không ngờ cũng mất đi bốn dấu hiệu, chúng người chơi Ma Giáo nhất thời thất thần, nhịn không được hỏi Vương Viễn.

"Ta tiễn bọn họ đi rồi!"

Vương Viễn cười nói.

"Vì sao ngươi không đi?"

"Đang chuẩn bị đi đây!" Vương Viễn có hỏi có đáp.

"Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi ấy! Ngươi còn muốn đi? Nếu như ngươi có thể đi bản thân ta sẽ trồng cây chuối tiêu chảy!"

Nghe thấy Vương Viễn nói vậy... đám người chơi Ma Giáo đều chửi ầm lên.

Nhiều người như vậy đã vây đỉnh Côn Lôn Sơn này chật như nêm cối, hòa thượng này còn muốn chạy. Con mẹ nó, tên này quả thực không coi đám bọn họ ra gì.

"Vậy sao? Ta nhớ kỹ ngươi! Sau này trở về luyện nhiều một chút! Lần sau lúc gặp lại, ta muốn nhìn ngươi biểu diễn!" Vương Viễn cười chỉ chỉ cái tên muốn trồng cây chuối tiêu chảy, sau đó lui ra sau một bước, trước ánh mắt kinh ngạc của đám truy binh Ma Giáo, hắn xoay người nhảy xuống vách núi đen.

"Bố tổ sư! Nhảy xuống vực rồi?"

Thấy Vương Viễn thả người nhảy xuống vách núi đen, sắc mặt đám người Ma Giáo cực kỳ phức tạp, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

Mẹ nó, nhiều người như vậy, đuổi theo cả một đường, thật vất vả mới dồn được tên hòa thượng này tại đỉnh núi. Nhưng cách làm của hòa thượng này lại khác người như vậy, trực tiếp nhảy xuống vách núi đen.

Chết bằng cách nhảy xuống vực này độ khó quá cao, người bình thường không dám thử nghiệm, hòa thượng này lại nhảy một cách quyết đoán như thế cũng coi như là một hán tử.

"Cái gì? Nhảy xuống vực rồi?"

Cùng lúc đó, đám người Hạo Nhiên Phong dưới chân núi cũng nhận được tin tức Vương Viễn nhảy xuống vực trốn thoát. Lúc đầu gã có hơi sững sờ, sau đó cười lạnh nói: "Hòa thượng này thật đúng là lắm ý nghĩ kỳ lạ, hắn nghĩ nhảy xuống từ đỉnh núi thì có thể trốn thoát sao? Chỉ cần tử vong trong phạm vi Côn Lôn Sơn, thì đều sống lại tại điểm sống lại ở Ma Giáo. Hắn làm như vậy là chui đầu vào lưới."

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Hạo Nhiên Phong lập tức có lòng tin, dẫn người tới điểm sống lại của Ma Giáo, nhưng mà một phút đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Vương Viễn, mười phút đồng hồ trôi qua, vẫn không hề thấy Vương Viễn xuất hiện.

Trên đầu Hạo Nhiên Phong lập tức nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to.

"Không thể nào? Tại sao hắn lại không sống lại ở điểm sống lại? Chẳng lẽ thiết lập của hệ thống sai rồi?" Nhìn điểm sống lại trống rỗng, Hạo Nhiên Phong ngơ ngác.

"Cũng có thể là hòa thượng vốn không chết!" Lúc này, Phá Toái Hư Không bên cạnh Hạo Nhiên Phong nhỏ giọng nói.

"Không có khả năng! Côn Lôn Sơn cao như vậy, từ đỉnh núi nhảy xuống sao có thể không chết?" Hạo Nhiên Phong không phục nói.

"Nói vậy cũng không đúng lắm!" Phá Toái Hư Không nói: "Ngươi biết giáo chủ Trương Vô Kỵ của chúng ta chứ. Ngài ấy nhảy xuống từ đỉnh Côn Lôn Sơn, không chỉ không chết, còn học được một thân võ công trâu bò đấy!"

"Ngươi toàn nói nhảm thôi! Trương giáo chủ có phúc duyên cỡ nào hả?" Hạo Nhiên Phong nói: "Người bình thường có thể có kỳ ngộ như ngài ấy sao?"

"Nói cũng đúng..." Phá Toái Hư Không nghe vậy, đồng ý gật đầu.

...

Trên một mỏm đá đột nhiên xuất hiện ở vách sườn núi Côn Lôn Sơn, Vương Viễn nằm trong một cái hố sâu hình người cực to, nhìn vách đá cao vút trong mây tới xuất thần.

Từ chỗ cao như vậy nhảy xuống, người chơi bình thường đương nhiên là tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn. Mà Vương Viễn thì có Kim Cương Bất Hoại Thần Công trong người, trong nháy mắt tiếp đất, hắn đã mở ra [Kim Cương Bái Tháp] nên cũng không bị chút tổn thương nào.

Chỉ là loại chuyện nhảy xuống vực này kích thích hơn sử dụng Hoạt Tường Dực nhiều, sau khi thử qua một lần, đương nhiên Vương Viễn sẽ không muốn thử lại lần hai.

"Lão Ngưu? Ngươi còn sống không?"

Trong lúc Vương Viễn đang cảm nhận dư vị sau khi nhảy xuống vực thì mấy người Bôi Mạc Đình gửi tin nhắn tới.

"Còn sống đây!"

Vương Viễn ngồi dậy, tiện tay đáp trả lại một tin.

"Chúng ta đang ở Thiên Dong thành! Ngươi ở đâu?" Mấy người Bôi Mạc Đình nhanh chóng đáp trả.

"Ta?"

Vương Viễn nhìn bốn phía chung quanh, nước mắt lập tức chảy xuống: "Ta... Con mẹ nó cũng không biết mình ở đâu rồi! Ta lạc đường!"

“Lạc đường? Tọa độ bao nhiêu?”

Đối với chuyện lạc đường trong trò chơi, đám Bôi Mạc Đình tỏ vẻ mình không thể hiểu được.

Dù sao trò chơi khác với hiện thực, phần lớn bản đồ và khu vực trong trò chơi đều có tọa độ, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đi dọc theo trục tọa độ là có thể chạy ra.

Mà Vương Viễn chắc chắn không phải là một tên thiểu năng.

“Tọa độ?”

Vương Viễn tức giận nói: “Có tọa độ ta đã không lạc đường rồi!”

“Vậy quanh đó có kiến trúc đặc trưng hay địa hình đặc biệt nào không?”

“Này hả… Không có…”

Vương Viễn nhìn quanh bốn phía, trong lòng càng tuyệt vọng hơn.

Hồi nhỏ hắn rất ngang bướng, không sợ trời không sợ đất, chỉ có chuyện người khác không dám nghĩ chứ không có chuyện hắn chẳng dám làm, thế nhưng nhược điểm duy nhất của tên khốn nạn nhà hắn chính là sợ lạc đường.

Vị trí hiện tại của Vương Viễn là một bình đài nhỏ chìa ra trên vách núi cheo leo, ba mặt đều là vực sâu thăm thẳm, đối diện là vách núi… Mẹ nó chứ, đây chính là đường cụt, làm gì có địa hình đặc biệt hay kiến trúc đặc trưng nào, nơi như thế này có quỷ mới tìm ra.

Song điều khiến Vương Viễn cảm thấy may mắn chính là, trên vách đá có một sơn động, trong động loáng thoáng có gió thổi qua, xem ra đó là lối thoát, chẳng qua cửa hang hơi bé xíu.

Một người to con, vạm vỡ như Vương Viễn mà chui vào đó thì hơi chật thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận