Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1429: Trận đấu ác liệt với Yến Long Uyên (2)

“Cha tiên sư nhà ngươi!”

Vương Viễn cắn răng, tay trái đẩy tay phải, dùng lực ở phần eo, hai tay hợp lại, sau đó tách ra, đập thẳng vào khuôn mặt già của Yến Long Uyên.

Ngang Quyền – Bãi Vĩ Thức!

“Đây là chiêu thức gì?”

Vương Viễn không dùng võ công trong trò chơi nên Yến Long Uyên không nhận ra cũng phải. Lão thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng giơ tay lên đỡ lấy cùi chỏ của Vương Viễn.

Một kích này mặc dù lực mạnh nhưng chỉ là chiêu thức phổ thông, không đẩy lùi được Yến Long Uyên.

“Thằng nhóc nhà ngươi đừng có đùa…”

Yến Long Uyên thấy chiêu thức của hòa thượng này quá cẩu thả, định giễu cợt một phen thì Vương Viễn đột ngột xoay người, nhấc chân lên đạp một phát thật mạnh vào đũng quần lão.

“Ta…”

Câu nói kế tiếp của Yến Long Uyên bị cú đá của Vương Viễn chặn họng.

Dự tính của Yến Long Uyên là lấy đạo của người trả lại cho người, chỉ cần là chiêu thức trong trò chơi lão đều có thể phản kích lại, đáng ghét cực luôn… Bất kể người chơi dùng công pháp gì lão đều dự liệu trước được, sau đó dùng thủ đoạn cao minh hơn để phá giải, vô sỉ đến mức khiến người ta lộn ruột lộn gan.

Cho nên Vương Viễn dứt khoát không thèm dùng chiêu thức trong trò chơi, như vậy lão khốn nạn Yến Long Uyễn sẽ hết cách phản kích.

“Xem sức mạnh bột phấn của ta đây!”

Sau khi đẩy lùi Yến Long Uyên được mấy bước, Vương Viễn thò tay xuống bốc một nắm đất ném thẳng mặt đối thủ.

Bùn đất dĩ nhiên không đáng gờm bằng bột phấn, nhưng Yến Long Uyên mới nghe là bột phấn đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Vương Viễn nhân cơ hội tiến về trước một bước, dồn lực vào hai tay, đấm một phát vào cằm Yến Long Uyên. Yến Long Uyên bị đánh bay ra ngoài, đụng rầm rầm lên vách tường mộ.

Song cao thủ tuyệt đỉnh chung quy cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, không những đánh đấm giỏi mà khả năng chịu đựng cũng cao.

Vương Viễn thuận lợi đánh được hai chiêu nhưng đó đều là chiêu thức phổ thông, gần như không tạo ra được bao nhiêu sát thương cho Yến Long Uyên. Sau khi va đập vào vách tường, Yến Long Uyên vỗ bàn tay ra sau một phát mượn lực bay trở lại, sau đó thuận thế đạp một phát vào ngực Vương Viễn.

Vương Viễn vận chuyển chân khí, không tránh không né đỡ một cú đá của đối phương, sau đó vươn tay phải ra tóm lấy người. Yến Long Uyên xoay một vòng giữa không trung, chân còn lại đá vào huyệt Thái Dương của Vương Viễn, lật ngã hắn.

Tiếp đó Yến Long Uyên lại bồi thêm một cú nữa, tính giẫm nát đầu Vương Viễn mới thôi.

Vương Viễn nghiêng người tránh thoát khỏi công kích của Yến Long Uyên, há miệng cắn vào đùi lão.

“Aaaaa… Tên khốn kiếp này!”

Yến Long Uyên ăn đau không giữ nổi khí chất nữa, tức giận há miệng mắng to.



Hai người quyền qua cước lại, một võ công trác tuyệt, gặp chiêu phá chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào điểm yếu hại của đối thủ. Người còn lại da dày thịt béo, liều chết đeo bám, nhất quyết không chịu buông tha.

Chớp mắt hai bên đã đánh tới lui hai mươi hiệp, nhưng chưa ai áp đảo được đối phương.

Vương Viễn có thân thể Kim Cương Bất Hoại, mặt mũi bị Yến Long Uyên đánh cho sưng vù, to như đầu con cá heo.

Còn cao thủ tuyệt đỉnh Yến Long Uyên bị Vương Viễn kéo rách quần áo, nhếch nhác như tên Cái Bang.

Nhìn hòa thượng trước mặt này, cõi lòng Yến Long Uyên gần như sụp đổ.

Bàn về tu vi và võ công, Vương Viễn dù mạnh nhưng tu luyện chưa tinh, được cái chịu đòn giỏi… Tùy tiện công kích với hắn căn bản chẳng tạo ra ảnh hưởng gì lớn, hơn nữa hòa thượng này ra tay cực lưu manh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tệ hại nào. Yến Long Uyên nói thế nào cũng là cao thủ tuyệt đỉnh cấp bậc Nhất Đại Tông Sư, đụng phải lối đánh này cũng nhức hết cả đầu.

Lúc trước đánh nhau với Vương Viễn Yến Long Uyên đã biết tên này khó dây dưa còn hèn hạ, nhưng nào ngờ lại căng đến mức này.

Cuộc chiến giữa các cao thủ tuyệt đỉnh nếu không nắm chắc phần thắng thì nhất định sẽ không tung át chủ bài lớn nhất của mình ra. Vương Viễn chưa bật trạng thái vô địch, Yến Long Uyên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chiêu thức của mình đánh trật.

Đồng dạng, Vương Viễn cũng không dám tung chiêu quyết định.

Một cao thủ tuyệt đỉnh như Yến Long Uyên, điểm khí huyết đều hơn bảy chữ số, ngày đó Vương Viễn đánh lén Lý Thu Thủy trong trạng thái không phòng bị nhưng cũng phải khó khăn lắm mới giết được. Hiện tại Yến Long Uyên đề cao cảnh giác, còn là cao thủ giỏi phòng thủ, tùy tiện phóng chiêu cuối mà đánh không chết lão há chẳng phải xong đời?

Hai người đều ngầm hiểu ý “ném chuột sợ vỡ bình”, ai cũng không dám ra tay quá quyết liệt.

“Ngừng ngừng ngừng!”

Rốt cuộc vẫn là quyền thuật sợ trai tráng, Yến Long Uyên mở miệng kêu ngừng trước, thở hổn hển nói: “Tên hòa thượng này được lắm, lần trước ta tha cho ngươi một mạng, ngươi không những không cảm ơn còn ở đây chặn đường ta! Ta lại chẳng chọc gì đến ngươi!”

“Ta nhổ vào… A di đà phật!” Vương Viễn buột miệng nói hớ nên vội sửa lời: “Lần trước nhờ ta thông minh mới sống sót được! Liên quan đếch gì đến ngươi?”

“Không cần để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt đó!”

Yến Long Uyên giở giọng lừa gạt: “Đồng bọn của ngươi hiện chưa rời khỏi Yến Tử Ổ, lão phu còn có cơ hội, chỉ cần ngươi không quấn lấy ta nữa, ta hứa sẽ không giết ngươi, sao nào?”

“Giết ta? Bằng mình ngươi?” Vương Viễn cất giọng khinh thường.

Giao thủ nhiều hiệp như vậy, Vương Viễn dĩ nhiên đã hiểu rõ thực lực của Yến Long Uyên.

Tu vi võ công của lão quả thực rất cao, sát thương gây ra lớn… với thuộc tính hiện tại Vương Viễn chắc chắn đánh không lại, nhưng Yến Long Uyên muốn giết hắn cũng chẳng dễ dàng gì.

“Thế ngươi muốn thế nào?” Yến Long Uyên tức giận hỏi: “Có cần lão phu dập đầu lạy ngươi cho lão phu đi không?”

“Ha ha! Khỏi cần khách sáo vậy đâu…” Vương Viễn cười hì hì bảo: “Tiểu tăng không phải loại người không biết lý lẽ! Ngươi hối lộ ta chút gì đi… Ta nghe nói Mộ Dung thế gia cất giấu bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ, thân là đệ tử Thiếu Lâm tự, nói thật ta chưa từng thấy cả bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ bao giờ.”

“Tên hòa thượng nhà ngươi! Chẳng lẽ lại ăn cướp nữa?”

“A di đà phật!” Vương Viễn nghiêm mặt nói: “Bảy mươi hai tuyệt kỹ vốn là đồ của Thiếu Lâm tự ta, tiểu tăng cầm chẳng qua là vật vào lại tay chủ cũ mà thôi, sao tính là ăn cướp được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận