Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 709: Giao Cửu Dương Công

Chỉ có kiếm đủ Cửu Dương Công chân bản của ba phái Thiếu Lâm - Võ Đang - Nga Mi, mới có thể kết hợp thành một bản tuyệt học Cửu Dương chân kinh. Hơn nữa, theo thiết lập của trò chơi, ba bản Cửu Dương Công không thể đồng thời lấy được từ trong tay NPC. Đơn giản mà nói, chính là nếu trên người hoặc trong tiền trang của người chơi có hai bản Cửu Dương Công chân bản, thì cuốn Cửu Dương Công chân bản thứ ba, NPC sẽ không lấy ra nữa.

Kỳ thật để giải quyết vấn đề này không khó, chỉ cần giao một bản trong số đó cho bạn bè giữ dùm, là có thể đạt được cuốn thứ ba, nhưng nếu không biết thiết lập này, thì rất khó mà nghĩ tới biện pháp như vậy.

Dù sao cũng là tuyệt học, sao có thể để cho người chơi dễ dàng đạt tới tay như vậy được.

“Cảm ơn!”

Sau khi lấy được Thiếu Lâm Cửu Dương Công, Vương Viễn nói lời cảm ơn với Huyền Từ, rồi rời khỏi Thiếu Lâm tự, đi lên núi Võ Đang.

Hắn đã có [Cửu Dương Chân Kinh] nguyên bản, mà có thể tập hợp được ba quyển Cửu Dương Công này hay không, cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Dù sao cho dù có gom đủ thì hắn cũng không học được…

Trong đại điện Chân Võ, núi Võ Đang.

Trương Tam Phong và chư hiệp Võ Đang vẫn còn đang lo lắng về chuyện của Trương Vô Kỵ.

Trương Tam Phong đi tới đi lui trong đại điện, trong lòng lo lắng bất an.

Bạn học lão Trương đã sống hơn trăm tuổi, nhưng chỉ có mấy người thân này. Trương Vô Kỵ đó giống như cháu trai ruột của lão. Những người thương cháu đều rất rõ, lúc này lão còn lo lắng cho thương thế của Trương Vô Kỵ hơn cả Trương Thúy Sơn.

“Sư phụ, người nói xem, sao hòa thượng đó vẫn chưa tới nữa vậy?”

Đợi lâu như vậy rồi, mà vẫn chẳng thấy tung tích của Vương Viễn đâu, Du Liên Châu đã có chút mất kiên nhẫn.

“Không biết…”

Trương Tam Phong lắc đầu đáp: “Lẽ nào hắn không nỡ giao Cửu Dương Chân Kinh ra sao?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mấy người Tống Viễn Kiều nghe thấy thế, lập tức có chút bất an.

Cơ hội duy nhất để cứu sống Trương Vô Kỵ nằm trên Cửu Dương Chân Kinh, nếu Vương Viễn không nỡ giao Cửu Âm Chân Kinh ra, vậy Trương Vô Kỵ hiển nhiên sẽ không sống nổi.

“Thực sự không được! Ta chỉ có thể tới Thiếu Lâm tự và núi Nga Mi một chuyến!” Trương Tam Phong ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa, và nói với ánh mắt cực kỳ sâu xa: “Năm đó, thầy của ta, Giác Viễn đại sư đã đọc thuộc lòng Cửu Âm Chân Kinh, ta cùng Quách Tương thiếu hiệp của phái Nga Mi, và Vô Sắc thiền sư của phái Thiếu Lập đều có mặt ở đó. Ba người chúng ta lấy mỗi người một phần ba Cửu Âm Chân Kinh, rồi sáng lập ra ba trường phái Cửu Dương Công. Nếu bọn họ âm thầm không giúp thì Trương Vô Kỵ chắc chắn không thể cứu nổi!”

“Sư phụ!!”

Nghe thấy lời nói của Trương Tam Phong, chư hiệp Võ Đang đều khẩn trương.

Phái Võ Đang chính là người đứng đầu chính phái, nổi tiếng ngang với Thiếu Lâm tự, có địa vị cao quý. Trương Tam Phong một trăm tuổi lại là người có danh vọng và tôn quý nhất trong võ lâm. Nếu lão hạ mình đích thân đi tới Thiếu Lâm tự cầu xin, thì nhất định sẽ bị người ta sỉ nhục, làm mất thể diện.

“Các người không cần khuyên ta!” Trương Tam Phong hiển nhiên hiểu ý của mọi người, vì thế phất tay đáp: “Mạng người quan trọng, đối diện với tính mạng của Trương Vô Kỵ thì thể diện được tính là cái thá gì… Ta đã sống hơn một trăm tuổi, nên đã sớm nhìn thấu rồi.”

Không thể không nói, Trương Tam Phong không hổ là cao nhân xa rời thế tục, có thể nói ra được những lời này, vậy cảnh giới của ông ta hiển nhiên không phải là thứ mà những người tranh danh đoạt lợi có thể so sánh được.

“A di đà phật! Trương chân nhân đã nhìn ra gì cơ?” Lão vừa dứt lời, thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền tới từ bên ngoài đại điện Chân Võ, ngay sau đó một hòa tượng có cao lớn cường tráng tiến vào bên trong đại điện.

“Ngưu thiếu hiệp! Ngươi đã tới rồi!”

Nhìn thấy đại hòa thượng đó, đôi mắt của Trương Tam Phong và chư hiệp Võ Đang không khỏi sáng lên, vội vàng chào hỏi.

“Ừm!”

Vương Viễn gật đầu đáp: “Có phải mọi người đã chờ đến sốt ruột rồi phải không?”

“Thương thế không đợi người!” Trương Tam Phong đáp: “Không biết Cửu Dương Chân Kinh đó…”

“Ta không tìm thấy Cửu Dương Chân Kinh!” Lão còn chưa nói xong thì Vương Viễn đã lắc đầu và cắt ngang.

“Hả…”

Hắn vừa nói ra lời này, chư hiệp Võ Đang đều ngẩn người, trên gương mặt tràn đầy sự thất vọng.

“Ôi trời…” Ngay cả Trương Tam Phong cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng.

“Nhưng ta lại tìm được thứ này…” Nhìn thấy biểu cảm thất vọng như vậy của mấy người, Vương Viễn cười xấu xa một tiếng, rồi lôi hai bản kinh thư từ trong ngực ra.

Chính là bản viết tay Nga Mi Cửu Dương Công của Quách Tương, lấy được từ chỗ Diệt Tuyệt Sư Thái, và bản chép tay Thiếu Lâm Cửu Dương Công của Vô Tuyệt thiền sư, lấy được từ chỗ của Huyền Từ.

“Đây là cái gì?” Chư hiệp Võ Đang nhìn hai bản kinh thư trong tay hắn với vẻ mặt mờ mịt.

Mà Trương Tam Phong thấy thế thì lại mang vẻ mặt cực kỳ kích động.

“Lẽ… lẽ nào đây là?”

Lão tiến lên một bước, tới trước mặt Vương Viễn và nhìn hai bản kinh thư trong tay hắn, sau đó cầm lấy quyển “Nga Mi Cửu Dương Công” với hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má.

Một lão già hơn một trăm tuổi đột nhiên rơi lệ, thật sự khiến cho người ta có chút không chịu nổi.

“Đúng vậy!”

Vương Viễn chắc chắn đáp: “Hai quyển này chính là Cửu Âm Công được Quách Tương tổ sư và Vô Sắc thiền sư sưu tầm!”

“Hóa ra hai bản này chính là Cửu Dương Công của Nga Mi và Thiếu Lâm sao?” Chư hiệp Võ Đang nghe vậy, lập tức tấm tắc khen ngợi.

Du Liên Châu lại kích động hỏi Trương Tam Phong: “Sư phụ, không phải người nói chỉ cần có Cửu Dương Công của hai phái Nga Mi và Thiếu Lâm thì có thể chữa trị cho Trương Vô Kỵ hay sao?”

“Đúng vậy!”

Trương Tam Phong lặng lẽ lau nước mắt ở khóe mắt, rồi gật đầu đáp: “Không ngờ xa cách nhiều năm, mà lão đạo ta vẫn còn may mắn được nhìn thấy hai bản kinh thư này… Ôi, trong lúc nhất thời tức cảnh sinh tình ấy mà.”

“Ặc…” Vương Viễn có chút cảm thán.

Vốn tưởng rằng Mario nói Trương Tam Phong là đồ nịnh bợ Quách Tương chỉ là ăn nói lung tung. Nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên là có việc này thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận