Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1353: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất

“Đi mau đi mau!”

Vừa nghe Điều Tử nói vậy, Vương Viễn vội vàng thúc giục mọi người nhanh rời khỏi nơi đây.

Mộ Dung Phục không hề ngu, lúc này có thể bị lừa nhưng chẳng mấy chốc sẽ nhận ra thôi, nếu y quay lại gây phiền phức thì xong đời rồi.

Một mình Lý Thu Thủy đã khó ngăn cản, nếu thêm Mộ Dung Phục nữa là thành hai cao thủ tuyệt đỉnh, e rằng lúc đó ngay cả Vương Viễn cũng khó lòng sống sót rời đi.

“Nhanh nhanh nhanh!”

Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử xoay người thúc giục Hư Trúc. Hư Trúc còn đang quỳ cạnh xác người mà sám hối niệm kinh.

Người kia cũng đủ thảm, chẳng hiểu chuyện gì đã bị Hư Trúc tiễn phát về trời đi bán muối luôn rồi.

“Ai thế?” Vương Viễn trông thấy thi thể thì khó hiểu hỏi.

“Không quen…” Mọi người rối rít lắc đầu.

Người này vừa lùn lại còn mập, khá giống của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo, đám người kia đắc tội với Thiên Sơn Đồng Lão, sau này khó mà sống yên ổn, tính ra chết rồi còn sướng hơn.

Hư Trúc nghe thấy lời thúc giục của hai người thì lên tiếng: “Chúng ta chạy đi đâu đây? Tiểu tăng không muốn có thêm người chết nữa…”

“Chạy đâu đây?” Câu hỏi của Hư Trúc cũng chính là thắc mắc của Phi Vân Đạp Tuyết hiện tại, thế là hắn hỏi Vương Viễn: “Giờ làm gì tiếp theo? Mang Đồng Lão về Thiên Sơn à?”

“Về làm gì? Dẫn cao thủ tuyệt đỉnh lên đó tàn sát cả núi chắc?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

Không thể quay về Thiên Sơn được, phái Thiên Sơn chỉ có mỗi Thiên Sơn Đồng Lão là cao thủ, những người còn lại chẳng khác nào bùn nhão không trát nổi tường. Hiện tại Thiên Sơn Đồng Lão mất hết công lực, với bản lĩnh của Lý Thu Thủy, có dẫn được Đồng Lão về cũng vô ích, không khéo còn khiến cả núi chôn theo.

Phái Thiên Sơn gần như mất đi chưởng môn, NPC cũng chết sạch, thế chẳng phải sụp đổ luôn à?

“Chuyện này…” Phi Vân Đạp Tuyết không cãi lại được.

Điều Tử suy tư chốc lát rồi nói: “Với thực lực của Lý Thu Thủy, người bình thường chắc chắn không chống lại được, Đồng Lão chỉ còn nước tự cứu mình!”

“Nói vậy là ý gì?” Phi Vân Đạp Tuyết buồn bực hỏi.

“Không phải nói công lực của Đồng Lão có thể khôi phục à?” Điều Tử giải thích rõ hơn: “Chúng ta tìm một chỗ cho bà ta khôi phục công lực, vấn đề này giải quyết xong thì cần gì phải sợ Lý Thu Thủy nữa!”

“Điều Tử nói đúng!” Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy hưng phấn nói: “Đến Thiếu Lâm tự thì sao? Tiện đường đưa Hư Trúc về luôn?” Nếu muốn bảo vệ Thiên Sơn Đồng Lão đến khi bà ta khôi phục công lực thì phải tìm một địa phương tương đối an toàn.

Thiếu Lâm tự là môn phái đứng đầu thiên hạ, cao thủ nhiều như mây, Lý Thu Thủy nhất định không dám làm liều.

“Như vậy thì tốt quá!” Hư Trúc vô cùng vui vẻ: “Sư thúc tổ, sư bá ở Thiếu Lâm tự ai cũng có võ công cao cường, chắc chắn bảo vệ được Đồng Lão.”

“Không ổn…” Vương Viễn phản bác: “Đồng Mỗ là nữ quyến, ở lại Thiếu Lâm tự sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, hơn nữa chuyện này liên quan đến ân oán giữa các môn phái, Thiếu Lâm tự không nhúng tay vào đâu. Không chỉ Thiếu Lâm tự mà những môn phái khác cũng vậy.”

Các môn phái trong võ lâm ngoại trừ hai phe chính tà không đội trời chung, giữa các môn phái với nhau cũng tồn tại nhiều mâu thuẫn.

Chỉ cần không phải là xung đột giữa chính phái và tà phái, không chỉ Thiếu Lâm tự mà bất kỳ một môn phái nào cũng sẽ không chĩa mũi vào chuyện riêng của môn phái khác, chớ nói chi Thiên Sơn là một phái trung lập.

Lúc trước Ngũ Nhạc kiếm phái bị tấn công, Thiếu Lâm tự cũng không dám đứng ra nói câu công bằng, Vương Viễn nhúng tay vào chút đã bị nhốt lại, hơn nữa đó là mâu thuẫn giữa phái Thanh Thành và tiêu cục Phúc Uy, Lâm Bình Chi tuy rằng bái sư Hoa Sơn nhưng Nhạc Bất Quần không hề có suy nghĩ trút giận giúp hắn ta, thậm chí ông ngoại của Lâm Bình Chi cũng tỏ vẻ chuyện này khó giải quyết…

Thiếu Lâm tự với Thiên Sơn không quen không biết, dĩ nhiên sẽ không thu nhận Thiên Sơn Đồng Lão, Vương Viễn cũng không dám lôi cục phiền toái này về.

“Nếu thực sự không được thì để ta bắt hết bọn họ giam vào ngục!” Điều Tử thông mình nhạy bén, nghĩ ra hết biện pháp cùi bắp này đến biện pháp cùi bắp kia.

“Ngươi có biết thân phận của Lý Thu Thủy không?” Vương Viễn hỏi Điều Tử.

“Thân phận gì???”

“Hoàng phi Tây Hạ!” Vương Viễn nói: “Với thân phận của cô ta, muốn một phạm nhân không quan trọng từ trong tay Lục Phiến Môn của triều đình Đại Tống khó lắm sao? Nhốt Đồng Lão vào ngục chẳng khác nào mỡ để miệng mèo.”

“Thân phận của cô ta trâu bò thật đấy!” Điều Tử chấn động không thôi, không ngờ Lý Thu Thủy còn là một kẻ quyền lực ở cả hai phe.

“Dẫn đến môn phái không được, nhốt vào ngục giam cũng không xong… Vậy phải làm thế nào?” Phi Vân Đạp Tuyết bế tắc không thôi.

“Không thì dẫn bà ta đến…” Vương Viễn định nói dẫn Thiên Sơn Đồng Lão đến Nam Viện Đại Vương Phủ, nước Liêu có Tiêu Phong trấn giữ, Lý Thu Thủy sẽ không dám làm càn.

Nhưng đúng vào lúc đó, Thiên Sơn Đồng Lão đột nhiên lên tiếng: “Đừng mất công suy tính nữa, với bản lĩnh của cô ta, bất kể các ngươi các dẫn ta đến đâu cũng thành nơi không an toàn cả.”

“Ồ? Chẳng nhẽ Đồng Lão biết nơi nào an toàn nhất?” Vương Viễn rất lanh lợi, nghe thấy Thiên Sơn Đồng Lão nói vậy thì biết ngay trong lòng bà ta đã tính toán đâu ra đấy rồi.

“Ha ha!” Thiên Sơn Đồng Lão nhìn Vương Viễn rồi nói: “Hòa thượng nhà ngươi thông minh hơn tên hòa thượng nào đó nhiều! Chẳng nhẽ không biết câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất à?”

“Hửm…” Vương Viễn nhíu mày hỏi dò: “Ý của ngài là đi Tây Hạ?”

“Đúng vậy!” Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Đi hoàng cung Tây Hạ, chúng ta trốn ngay dưới mí mắt cô ta, xem cô ta có tìm được không.”

“Đừng đùa với lửa Đồng Lão ơi, lỡ cô ta phát hiện thì chúng ta có chạy đằng trời!” Phi Vân Đạp Tuyết vội la lên.

Phi Vân Đạp Tuyết dĩ nhiên biết đạo lý dưới đèn thì tối, nhưng tình huống hiện tại liên quan trực tiếp đến sự tồn tại của phái Thiên Sơn, hướng nào nắm chắc phần thắng hẵng làm chứ không nên chơi trò may rủi đánh cược mạng sống.

“Hừ!”

Đồng Lão hừ lạnh, giơ một bàn tay ra: “Ả lẳng lơ kia thừa lúc võ công ta mất hết mới đến gây phiền toái, nếu không ả cũng chẳng dám rời cái ổ Tây Hạ của mình đâu. Năm ngày, chỉ cần năm ngày thôi, công lực của ta sẽ khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn mạnh hơn trước kia, khi đó tiện nhân Lý Thu Thủy chỉ có nước trốn ta như chuột trốn mèo…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận