Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1212: Vương Viễn hung tàn

Phải biết rằng, Tống Dương không phải cao thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một người chơi nữ, người chơi nữ của Một Đám Ô Hợp đã lợi hại như vậy, thì những người khác không phải là...

"A...A...A..."

Trong lúc Thần Uy Không Cản Nổi đang suy tư, thì bên trái đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn. Thần Uy Không Cản Nổi nghe tiếng quay đầu nhìn qua, thì thấy trên người Vương Viễn tỏa ra một luồng kim quang.

Rìu bay mũi tên trong không trung giống như nam châm hút đi, quay một vòng bay về phía Vương Viễn.

"Keng keng keng!"

Âm thanh vang lên liên tục, hơn phân nửa đợt tấn công của Nhuệ Kim Kỳ đều đánh lên người Vương Viễn, phát ra tiếng kim loại va chạm.

Mà Vương Viễn lại đứng yên ở đó, không chút sứt mẻ, ngay cả cưỡng chế mất máu cũng không bay lên.

"Đậu! Kỹ năng vô địch! Mạnh như vậy sao!"

Thần Uy Không Cản Nổi nhìn thấy mà lảo đảo.

Hắn ta nổi danh là hàng trước mạnh nhất, vô cùng tự tin vào năng lực phòng thủ của chính mình. Nhưng hắn ta dù có mạnh thế nào thì cũng phải mượn tấm chắn mới mạnh được, còn Vương Viễn lại chỉ dùng thân thể máu thịt của mình đã có thể ngăn cản công kích của Nhuệ Kim Kỳ. Công pháp của hòa thượng này sao lại biến thái như vậy.

"Ngươi nhìn ta làm gì, cẩn thận dưới chân ngươi kìa!"

Sau khi đỡ một lớp mũi tên, Vương Viễn bỗng nhiên rống to với Thần Uy Không Cản Nổi.

"???"

Thần Uy Không Cản Nổi nghe vậy thì cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân mình không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử trung niên đầu bóng lưỡng mặc đồ vàng.

Nam tử trung niên đầu bóng lưỡng kia rất lùn, dáng vẻ chỉ tầm mét tư mét rưỡi, nhưng thân hình lại cường tráng dị thường, tròn vo, nhìn qua giống như một con nghé con, quần áo trên người thì đẹp hơn kỳ chúng Hậu Thổ Kỳ bình thường, trên đầu đội một hàng chữ - Chưởng Kỳ Sử Hậu Thổ Kỳ - Nhan Viên.

BOSS!

Trong tay Nhan Viên cũng cầm một cái xẻng, ước chừng lớn gấp đôi xẻng trong tay kỳ chúng Hậu Thổ Kỳ bình thường. Lưỡi xẻng có màu đen như mực, hiển nhiên là được làm từ hợp kim sắt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy nặng vô cùng.

"Ta tới đây!" Nhan Viên hú lên một tiếng, chính là cái âm thanh quái dị dưới đất vừa nãy, ngay sau đó gã giơ xẻng đập lên tấm chắn của Thần Uy Không Cản Nổi.

"Duang!"

Một tiếng vang thật lớn, Thần Uy Không Cản Nổi chợt cảm thấy gan bàn tay tê rần, toàn thân chấn động, mặc dù không bị thương tổn, nhưng một lực đẩy truyền thẳng tới khiến Thần Uy Không Cản Nổi không tự chủ mà lui về sau một bước.

"Quái lực thật lớn!" Thần Uy Không Cản Nổi cảm thấy hoảng sợ.

Không ngờ tên lùn này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, lại có được sức lực khủng bố như vậy.

Không đợi Thần Uy Không Cản Nổi đứng vững thân hình, Nhan Viên đã rút xẻng về, trở tay quơ một vòng trên mặt đất, quét tới trên đùi Thần Uy Không Cản Nổi.

Nhan Viên này được xưng là Thần Lực Vô Địch của Ma giáo, thuộc tính khác thì bình thường, nhưng lực cánh tay và phán định lại cao kinh người, ngày thường đối địch Thần Uy Không Cản Nổi cũng chưa chắc đã có phán định cao hơn gã, lúc này thân hình không ổn định, dưới chân lại càng không chống đỡ được một chiêu này.

"Bụp!" một tiếng, bắp chân Thần Uy Không Cản Nổi trúng một xẻng, lập tức ngã ra đất.

Nhan Viên tiến lên từng bước, định đạp về phía Thần Uy Không Cản Nổi đang nằm trên đất, ý đồ đạp hắn ta xuống hố sâu.

"Xong rồi!"

Lúc này, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí ở một phía khác của bẫy qua sự trợ giúp của Vương Viễn và Tống Dương vừa giết ra khỏi vòng vây, nhìn thấy Thần Uy Không Cản Nổi bị Nhan Viên đánh ngã ra đất, muốn trợ giúp cũng không còn kịp nữa.

"Bụp!"

Khoảnh khắc một cước của Nhan Viên sắp đá trúng Thần Uy Không Cản Nổi, trước mắt hắn ta đột nhiên tối sầm lại, một thân hình to lớn như tháp sắt chắn trước mặt Thần Uy Không Cản Nổi, đỡ một cước của Nhan Viên.

"Ngưu ca!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy vậy thì vui mừng.

Phán định công kích của Nhan Viên quả nhiên cao kinh người, một cước kia đá trúng đầu gối Vương Viễn, khiến hắn cũng phải cảm thấy chân tê rần.

"Ồ?"

Nhan Viên thấy Vương Viễn bị mình đá trúng mà lại không sứt mẻ gì thì kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhìn Vương Viễn một cái, sau đó nhảy dựng lên, hai tay cầm chặt xẻng giơ lên thật cao, đập thẳng xuống đầu Vương Viễn.

Vương Viễn vận chuyển chân khí bảo vệ cánh tay trái, giơ lên trên đầu.

"Duang!"

Một tiếng vang lớn như thức tỉnh kẻ ngủ say, mặt đất dưới chân Vương Viễn bị đập trầm xuống hơn hai tấc, chân khí va chạm mang theo bão cát khuếch tán ra khắp nơi.

Vương Viễn cứng rắn chịu một xẻng, vẫn lông tóc vô thương.

"Tới phiên ta rồi nhỉ!"

Tay trái Vương Viễn lật xuống, duỗi mạnh về phía trước, túm được cổ áo Nhan Viên, năm ngón tay phải cong lại, chộp lên ngực gã.

Nhan Viên kinh hãi, vội vàng giơ xẻng bảo vệ ngực mình.

"Keng!"

Năm ngón tay Vương Viễn có nội lực hùng hậu thêm vào thì giống như kim thiết, xuyên qua xẻng của Nhan Viên, cắm sâu vào trong ngực gã, sau đó kéo mạnh ra, cách một cái xẻng lôi ra trái tim máu chảy đầm đìa đã bị làm mờ của Nhan Viên.

Môn võ học Ác Long Đào Tâm Trảo vốn là võ học cấp thấp, sở dĩ Vương Viễn vẫn dùng tới giờ mà không đổi, ngược lại còn thăng cấp nó lên cũng là vì môn võ học này có một thuộc tính ẩn cực kỳ khủng bố, đó chính là đối với mục tiêu có tu vi thấp hơn bản thân, thì có thể tạo thành một kích tất sát.

Bởi vì làm gì có ai bị móc tim ra mà còn có thể nhảy nhót chứ.

Nhan Viên cũng vậy.

Sau khi gã bị móc tim ra thì giãy dụa giữa không trung mấy cái rồi im hẳn, Vương Viễn tùy tiện vung tay, ném gã qua một bên.

Đám người Thần Uy Không Cản Nổi nhìn tới ngây người.

Tất cả mọi người đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ chuyên PVP, có dạng công pháp cao cấp gì mà chưa thấy qua. Nhưng công pháp hung tàn như Vương Viễn sử dụng, vươn tay là lôi trái tim đầm đìa máu của đối phương ra, thì vẫn là gặp lần đầu.

Một màn khủng bố như thế, đừng nói là người lần đầu gặp, ngay cả đám người Một Đám Ô Hợp đã thấy nhiều lần, bây giờ nhìn thấy cũng có chút buồn nôn cơ mà.

Sau khi đánh chết Nhan Viên, Thần Uy Không Cản Nổi cũng đã bò lên được, dựng tấm chắn lớn tiếng nói: "Đã không còn Hậu Thổ Kỳ, mọi người mau cùng lên!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận