Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 311: Lão cáo già Huyền Từ

Người ta thường nói, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương. Vương Viễn dám giết người trong môn phái, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ, nếu thực sự chọc đến một cao thủ như vậy, ngày ngày bám theo sau đít, về sau Phi Vân Đạp Tuyết còn muốn chơi trò chơi nữa không đây?

"Ông chủ rất sáng suốt!"

Nhóm người Mặc Bạch thấy Phi Vân Đạp Tuyết quyết định là người chịu thua thiệt thì nhất thời thở dài một hơi.

Hết cách rồi, lấy tiền của người ta thì giúp người ta tiêu tai thôi. Phi Vân Đạp Tuyết ép buộc mọi người đuổi giết Vương Viễn, ai cũng không thể chống lại, nếu không về sau không thể lăn lộn trong vòng này nữa, may mà hắn không phải người thích tìm đường chết.



Giờ phút này, trong Đại Hùng Bảo Điện của Thiếu Lâm tự, Vương Viễn đang tán dóc với Huyền Từ.

Phần thưởng mười hạng đầu hoạt động nói trắng ra chính là tìm sư tôn các môn phái để học tập một công pháp võ học cấp cao vô điều kiện.

Võ học cấp cao là công pháp mà phải sau cấp sáu mươi người chơi mới có năng lực giác ngộ, hơn nữa trước tiên phải có nền móng là võ học cấp thấp và cấp trung đã, điều kiện học tập vô cùng rườm rà.

Trước mắt, cao thủ đứng đầu sau khi xuất sư cũng phải khó khăn lắm mới lĩnh ngộ được võ học cấp trung, mỗi môn phái cũng chỉ có lác đác mấy người chơi may mắn tu luyện được công pháp cao cấp mà thôi.

Trong cả trò chơi này, người chơi giống như Vương Viễn học được tuyệt học thần công cũng chẳng tìm được mấy cái tên.

Sở dĩ Vương Viễn bug như vậy chủ yếu là do điểm xuất phát cao.

Lúc người ta còn đang phấn đấu học võ học cấp thấp thì Vương Viễn đã học được thần công cái thế cao cấp nhất rồi, ưu thế dĩ nhiên rõ ràng. Đợi đến khi người chơi khác học xong tuyệt học môn phái thì không biết ưu thế dẫn trước của công pháp trên người hắn đã lớn bao nhiêu rồi.

Mới hơn ba mươi cấp đã có thể học công pháp chỉ cấp sáu mưới mới có, từ đây thấy được phần thưởng của hoạt động lần này cũng coi như khá hậu hĩnh.

Dĩ nhiên đây chẳng qua là với người chơi bình thường mà thôi, với Vương Viễn thì không phải vậy.

"Long Trảo Thủ thì sao?" Huyền Từ lôi một công pháp bí tịch quơ quơ trước mặt Vương Viễn: "Công pháp bắt tóm bí truyền của Thiếu Lâm, người luyện thành có thể vô địch thiên hạ."

"Yêu cầu ngộ tính bao nhiêu ạ?" Vương Viễn nhìn chằm chằm bí tịch trong tay Huyền Từ và hỏi.

"42."

"Thứ bỏ đi!"

"Niêm Hoa Chỉ thì sao?" Huyền Từ cất Long Trảo Thủ đi, lại lôi ra một bản bí tịch khác: "Một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, phát kình nhẹ như nhặt hoa, uy lực lại tuyệt luân."

"Yêu cầu ngộ tính bao nhiêu?"

"39."

"Thứ bỏ đi!"

"Vô Tướng Kiếp Chỉ thì thế nào?"

"Ngộ tính?"

"47."

"Thứ bỏ đi!"



Huyền Từ đúng là một Tàng Kinh Các di động, bí tịch công pháp cao cấp trên người cực nhiều, lôi hết quyển nọ đến quyển kia ra, thế nhưng ngộ tính của Vương Viễn thấp, không học nổi bản nào cả.

"Sư phụ, xin ngài đừng trêu đùa đệ tử nữa!"

Rốt cuộc Vương Viễn cũng hơi mất kiên nhẫn, buồn bực nói: "Ngài biết đệ tử ngu dốt, không học nổi những võ học cao thâm như vậy mà."

"A di đà phật!"

Huyền Từ cười bảo: "Vi sư dĩ nhiên biết, nếu không sao ta lại lấy những bí tịch này cho ngươi xem, cũng đâu có nói sẽ cho ngươi."

"Ta…"

Vương Viễn suýt chút nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài. Không nhìn ra nha, lão hòa thượng Huyền Từ trông dáng vẻ cao tăng đắc đạo thế kia mà lại có một mặt hèn như vậy.

Lúc này, Huyền Từ híp mắt cười nói: "Công pháp ta đã lấy ra rồi, ngươi không học được, vi sư cũng bất lực."

Huyền Từ là lão cáo già, mỗi lần hơi híp mắt lại là Vương Viễn biết ngay lão lại định hãm hại ai đó.

Ý tứ trong lời lão rất rõ ràng: "Cho ngươi cơ hội mà ngươi không dùng được thì không phải do lão tử có vấn đề. Muốn học công pháp phù hợp với mình chứ gì? Cầu xin ta đi."

"Sư phụ ơi!"

Vương Viễn rất thạo mấy quy trình kiểu này, vội vàng nói: "Võ học của Thiếu Lâm tự chúng ta bắt nguồn từ xa xưa, bảy mươi hai tuyệt kỹ uy chấn thiên hạ, ngài nhất định có công pháp ta có thể học được mà, đệ tử tu vi cao thâm, cũng chỉ vì muốn Thiếu Lâm tự thêm vẻ vang không phải sao?"

Vương Viễn biết Huyền Từ coi trọng nhất chính là danh vọng của Thiếu Lâm tự, ba câu nói của hắn không thoát khỏi cụm từ này tí nào.

"A di đà phật!" Huyền Từ hài lòng gật đầu nói: "Công pháp thì có, song cũng không phải võ học chính tông của Thiếu Lâm, niệm tình ngươi lòng mang thiên hạ, phổ độ thế người, truyền thụ cho ngươi cũng không phải không thể. Ngươi có bằng lòng học hay không?"

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát động nhiệm vụ [Họa Khởi Nhạn Môn], cấp bậc nhiệm vụ Đại Triển Quyền Cước, có nhận hay không?]

"Má nó! Ta biết ngay mà!"

Nhận được thông báo nhiệm vụ, Vương Viễn lập tức sạm mặt lại.

Lão hòa thượng Huyền Từ này không phải thứ tốt lành gì, phần thưởng đã tới tay rồi, lão còn muốn kiếm chỗ sơ hở để sai Vương Viễn làm việc.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Huyền Từ chính là ân sư dạy dỗ Vương Viễn, đối nghịch với lão hiển nhiên chẳng có chỗ tốt gì, huống chi nhiệm vụ này còn liên quan đến một công pháp cao cấp.

"Đệ tử rất sẵn lòng!"

Mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện nhưng Vương Viễn vẫn bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ ẩn [Họa Khởi Nhạn Môn] ].

[Họa Khởi Nhạn Môn]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Đến chỗ phó bang chủ Cái Bang Mã Đại Nguyên lấy một bức mật thư.

Phần thưởng nhiệm vụ: Bí tịch “Nhất Phách Lưỡng Tán” x1

Bối cảnh nhiệm vụ: Bên ngoài Nhạn Môn Quan, ánh trời chiều đỏ rực như máu, đứa trẻ mồ côi ba mươi năm trước đã trở thành anh hùng cái thế, toàn bộ tin tức liên quan đến thân thế của hắn có lẽ đã bị lãng quên hoàn toàn.

"???"

Vương Viễn nhìn thoáng qua nội dung nhiệm vụ rồi lơ ngơ luôn.

Dưới tình huống bình thường, nhiệm vụ bối cảnh sẽ liên quan đến cách hoàn thành nhiệm vụ và độ khó, cho nên sau khi nhận được nhiệm vụ nhất định phải nghiên cứu phần giới thiệu bối cảnh mới đúng.

Nhưng phần giới thiệu bối cảnh của nhiệm vụ này khiến Vương Viễn nhìn mà mơ hồ không thôi, hoàn toàn không rõ rốt cuộc nó có ý gì, giống như đang ẩn giấu một âm mưu gì đó rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận