Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1158: Vương Viễn suy nghĩ viển vông

“Vậy thì sao á?” Độc Cô Tiểu Linh đáp với vẻ cạn lời: “Một trăm quặng sắt có độ tinh khiết cao có thể luyện ra nửa cân sắt, năm mươi cân sắt mới luyện ra được nửa cân sắt tinh luyện! Vậy ngươi nói xem, một nghìn cân sắt tinh luyện là khái niệm gì hả?”

“Cái đó, ta….”

Độc Cô Tiểu Linh nói như vậy, khiến Vương Viễn cũng ngây người.

Hắn không chơi cơ quan sư, nên thật sự không biết sắt tinh luyện là thứ gì, nhưng giá trị của quặng sắt thì hắn vẫn biết. Hiện nay, một khối quặng sắt có độ tinh khiết cao có giá tầm năm trăm đồng, hai khối là một đồng bạc, chuyển đổi thành giá vàng chính thức cũng là một thỏi vàng.

Một trăm khối quặng sắt là năm mươi thỏi, nửa cân sắt tinh luyện chính là năm nghìn thỏi, một nghìn căn sắt tinh luyện, năm triệu cân, quy đổi ra giá vàng giao dịch trên thị trường hiện tại cũng phải đến mấy mấy triệu nhân dân tệ… Đậu má, tạo ra một nòng pháo đã phải táng gia bại sản rồi.

“Không phải chỉ là một nòng pháo thôi sao, phải tốn tiền đến vậy ư?” Vương Viễn sợ hãi nói.

“Chứ ngươi cho là thế nào?” Độc Cô Tiểu Linh trợn trắng mắt: “Với thực lực quốc gia đại Thanh, bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới có mười khẩu pháo Thần Võ mà thôi, ngươi cho rằng đây là thứ người chơi bình thường có thể chơi được sao?”

“Ngươi nói đúng…” Vương Viễn liên tục gật đầu.

Còn không phải sao, thứ này vốn chính là vũ khí mang tính chiến lược, cũng là vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn chỉ khi có người chơi hỗ trợ chiến đấu mới có thể dùng đến, muốn hỗ trợ tiêu hao cho một người chơi, vậy thật sự là làm khó người ta quá.

“Nhưng Đại Tống yếu như vậy, có chơi nổi không đó?” Vương Viễn sờ cằm, nói.

Vương Viễn biết Phương Đông Chưa Tỏ cầm bản vẽ thiết kế về cho triều đình Đại Tống.

“Cái này ngươi khỏi cần lo lắng.” Độc Cô tiểu Linh đáp: “Đại Tống sợ vẫn hoàn sợ, nhưng thứ họ có chính là tiền… đại pháo Thần Võ này thích hợp với bọn họ nhất.”

“Ừm! Nói cũng không sai!” Vương Viễn đáp: “Thứ này để cho người giàu có chơi, mà nói này, ta muốn là một khẩu đặt ở Thủy Tiên sơn trang, có phải rất lãng phí hay không?”

“Cái này ngược lại cũng không phải.” Độc Cô Tiểu Linh liếc mắt nhìn một đống phế liệu ở bên cạnh, nói: “Những phế liệu này, chắc hẳn vẫn có thể tinh luyện ra một chút sắt tinh luyện, nếu cộng thêm những nguyên liệu khác vào, muốn làm ra một nòng pháo mới cũng không thành vấn đề, nhưng bệ pháo thì không làm được.”

“Không thành vấn đề, cứ làm nòng pháo trước đi, bệ pháo nói sau vậy.” Vương Viễn có hơi kích động.

Thực ra hiện tại đối với hắn mà nói, Thủy Tiên sơn trang có thứ này hay không đã không còn quan trọng, điều quan trọng là Vương Viễn vô cùng muốn chứng kiến sự ra đời của vũ khí có kỹ thuật khoa học cao nhất trong trò chơi này.

“Thứ này nguyên sơ quá… làm ra rồi cũng không có tác dụng.” Độc Cô Tiểu Linh lại không muốn làm cho lắm.

Ngay cả bệ pháo còn chẳng có, nên chắc chắn không thể làm vũ khí loại hình phòng thủ được, tốc độ bắn chậm, thời gian nhồi đạn vào lâu, cầm đi đánh nhau thật quá thiếu tính thực dụng, tốn nhiều sức lực như vậy làm ra một thứ phế vật, còn chẳng phải là lãng phí thời gian và sức lực hay sao?

“Không phải ngươi nói có thể cải tiến một chút, biến thành bắn trong nháy mắt hay sao?” Vương Viễn hỏi.

“Ta đúng thực có bản đồ linh kiện của chốt bắn, cũng có thể lắp lên nòng pháo, nhưng mấu chốt là không làm ra được đạn kia kìa.” Độc Cô Tiểu Linh khó xử bảo: “Không có đạn, vậy ngươi làm pháo chỉ để trưng bày thôi sao?”

“Tại sao không thể dùng chốt?” Vương Viễn lại nổi lên hứng thú.

“Ngươi có thấy quả đạn này không?” Độc Cô Tiểu Linh cầm viên đạn mà Vương Viễn đã mang trở về đó lên, bảo: “Thứ này cần hỏa dược thúc đẩy, đạn pháo do khoa học kỹ thuật trong trò chơi làm ra chỉ có thể châm lửa vào kíp nổ, mà đạn trong hiện thực của chúng ta lại là một thể với thuốc nổ, chốt bắn va vào đoạn sau của đạn, mới có thể kích nổ vị trí kíp nổ ở bên trong, bắn đạn ra ngoài, sau đó là phát nổ hai giai đoạn, trong trò chơi vẫn chưa có kỹ thuật cao cấp như vậy để có thể làm ra loại đạn pháo nhất thể.”

“Tại sao không làm ra được?” Vương Viễn lại hỏi.

“Vì nguyên liệu không chưa đến mức đó!” Độc Cô Tiểu Linh đáp: “Mấy thứ hàm chứa kỹ thuật rất cao như vỏ đạn này, nếu nguyên liệu không đủ cường độ, chắc chắn không thể chịu được lực nổ.”

“Vậy sẽ thế nào?”

“BOOM!” Độc Cô Tiểu Linh khua tay làm ra một động tác bùng nổ, đáp: “Nổ thân… Nó sẽ không còn là vũ khí mang tính sát thương nữa... mà là vũ khí tự sát, nổ tung nòng pháo rồi chính là mất mấy triệu lận đấy.”

“Ặc…” Vương Viễn đáp với mồ hôi lạnh đầy đầu: “Vừa rồi ta còn suy nghĩ dùng pháo làm bom cơ đấy…”

“Pháo hả?” Độc Cô Tiểu Linh nghĩ một chút rồi đáp: “Cách nghĩ này của ngươi cũng không tệ… Cơ mà pháo được làm từ trúc, cường độ cũng quá thấp rồi…”

“Sắt tinh luyện thì sao?” Vương Viễn lại hỏi: “Cường độ vẫn không đủ sao?”

“Đủ! Nhưng ta không có bản vẽ, không thể đúc ra được linh kiện đủ tinh vi!” Độc Cô Tiểu Linh nói: “Trừ phi ngươi có thể tìm được nguyên liệu có cường độ vừa cao, vừa còn có thể gia công bằng tay…”

Trong trò chơi, nguyên liệu kim loại nhất định phải có bản vẽ, thì mới có thể chế tạo và đúc được… Còn thứ có thể gia công bằng tay cũng chỉ có những nguyên liệu phi kim loại như gỗ và da thú.

Nhưng loại nguyên liệu phi kim loại này, hiển nhiên không đạt đến được yêu cầu chịu nổ, Độc Cô Tiểu Linh nói lời này cũng chỉ là muốn Vương Viễn từ bỏ ý định này, đừng cả ngày nghĩ đến một vài suy nghĩ viển vông nữa, trong trò chơi võ hiệp, ngươi làm ra pháo đã đủ biến thái rồi, giờ lại còn muốn làm ra đại bác hiện đại, không cần ngòi nổ mà vẫn có thể bắn trong nháy mắt nữa sao?

“Nếu ngươi nói như vậy, vậy có khả năng ta có thật đấy!”

Thế nhưng, ngay khi Độc Cô Tiểu Linh tưởng Vương Viễn sẽ biết khó mà lùi, không còn dây dưa với mình nữa, thì trên mặt hắn lại đột nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.

“?”

Độc Cô Tiểu Linh mọc đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

Ngay lúc này, Vương Viễn lôi một cây trúc màu tím dài hơn ba mét, thô như cánh tay trẻ con từ trong ngực ra…

Cây trúc này tản ra ánh sáng, linh khí khiếp người, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận