Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 501: Đội ngũ lúc trước

“Người nói vậy khiến ta cảm thấy rất áp lực!” Vương Viễn vò đầu nói: “Có tuyệt học võ lâm gì không, bây giờ truyền thụ cho ta vẫn còn kịp đó.”

“A di đà phật!” Huyền Từ niệm tụng một tiếng phật hiệu, lão nhắm hai mắt lại, không để ý đến Vương Viễn nữa, hết sức rõ ràng là đang nói: “Cút!”

“Haizz! Thật nhỏ mọn!”

Vương Viễn bĩu môi, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Đại Hùng bảo điện.

“Ngưu huynh, đang ở đâu đấy?”

Vương Viễn vừa mới bước ra Đại Hùng bảo điện, Phi Vân Đạp Tuyết đã gửi tin nhắn tới.

Đối với tin nhắn của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn không hề cảm thấy bất ngờ.

Một tháng trước Phi Vân Đạp Tuyết đã nói muốn cùng tổ đội của Vương Viễn tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm. Hiện giờ tất cả sư tôn môn phái đã bắt đầu giao nhiệm vụ hoạt động, tất nhiên Phi Vân Đạp Tuyết cũng sẽ nhận được nhiệm vụ, mà sau khi nhận được nhiệm vụ thì đương nhiên sẽ phải liên hệ với Vương Viễn ngay lập tức.

“Đang đi lung tung ở Thiếu Lâm tự!” Vương Viễn trả lời.

“Toàn Chân các! Ăn mấy thứ tốt!” Phi Vân Đạp Tuyết rất hiểu cách xã giao, hắn biết phải xuống tay từ sở thích của Vương Viễn.

“Đến ngay đây!” Vương Viễn đáp một tiếng, sau đó đóng lại thanh tin nhắn.

Mấy phút sau, Vương Viễn xuất hiện ở Toàn Chân các thuộc thành Lạc Dương.

Phi Vân Đạp Tuyết đã bày một bàn tiệc rượu.

“Những người khác vẫn chưa tới sao?” Vương Viễn đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng, thấy chỉ có mình và Phi Vân Đạp Tuyết, hắn không nhịn được hỏi một câu. Nếu Phi Vân Đạp Tuyết mời mình tới đây, theo lẽ thường cũng có thể mời những người khác của Một Đám Ô Hợp mới đúng.

“Ha ha!” Phi Vân Đạp Tuyết cười nói: “Ngưu huynh mới là người chủ trì của hoạt động lần này, ta nào dám vượt quá chức phận chứ.”

Ha, rất biết làm người!

Cái tên Phi Vân Đạp Tuyết này không chỉ có tiền, hơn nữa cũng rất tử tế. Một Đám Ô Hợp thông qua Vương Viễn mới biết Phi Vân Đạp Tuyết, vì lẽ đó Vương Viễn chính là cầu nối giữa hai bên, nếu bỏ qua Vương Viễn liên hệ với mọi người, hiển nhiên là có hơi không được tử tế cho lắm. Tuy rằng Vương Viễn không để ý điều này, nhưng Phi Vân Đạp Tuyết lại rất hiểu chuyện, biết phải nâng Vương Viễn một chút, làm ăn mà, đều là người này nâng người kia lên.

“Vậy thì vừa hay!”

Vương Viễn liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Ta sẽ ăn trước! Đỡ phải lát nữa có mấy kẻ không biết xấu hổ giành đồ ăn của ta!”

Học theo tấm gương tốt không dễ, học cái xấu lại rất nhanh.

Trước đây mấy người Một Đám Ô Hợp đều là con ngoan, bây giờ người nào người nấy đều toàn học thói hư tật xấu, nhân lúc bọn họ không có mặt ở đây, Vương Viễn mới có thể ăn một mình.

Dứt lời, Vương Viễn kéo thanh bạn bè ra, gửi tin nhắn cho mấy người Một Đám Ô Hợp và Điều Tử: “Toàn Chân các Lạc Dương! Mau tới đây!”

Sau đó chộp lấy chiếc đũa bắt đầu gió cuốn mây tan.

Phi Vân Đạp Tuyết nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.

“Nhìn ta làm gì?”

Vương Viễn là người tập võ, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hắn ngượng ngùng buông đũa xuống hỏi.

“Không... Không có gì...” Phi Vân Đạp Tuyết vẫy tay nói: “Cách ăn cơm của ngươi khiến ta nghĩ tới em họ của ta...”

“Đệt!”

Vương Viễn đen mặt nói: “Lần trước ngươi còn nói ta rất giống ông nhà ngươi, bây giờ mới được bao lâu mà đã giáng chức của ta xuống? Giáng thêm lần nữa có phải ngươi sẽ coi ta là cháu trai của ngươi đúng không?”

“Ha ha! Ngưu huynh nói đùa!” Phi Vân Đạp Tuyết cười nói: “Thật mà, em họ ta là một người rất thú vị, nó chỉ cần một chén nước sôi thôi là có thể ăn ba bát ô tô cơm trắng.”

“Ta...”

Vương Viễn không biết nói gì.

Bị Phi Vân Đạp Tuyết cười như vậy, Vương Viễn cũng không muốn ăn nữa, dứt khoát buông đũa.

Cơm trong trò chơi rất đắt, hơn nữa trong “Đại Võ Tiên” cũng không có mấy thứ gây tranh cãi như giá trị đói khát, vì lẽ đó ngoại trừ mấy người chơi tham ăn ra, người bình thường cũng sẽ không đi kiếm đồ ăn ngon.

Đúng như dự đoán của Vương Viễn, vừa nghe thấy ba chữ “Toàn Chân các”, mọi người giống như đã nhịn đói mấy trăm năm, đôi mắt sáng bừng lên.

Giao thông trong trò chơi rất thuận tiện, không mất quá nhiều thời gian, mấy người Một Đám Ô Hợp đã lần lượt chạy tới.

Lần tụ họp trước ở Toàn Chân các, Đinh Lão Tiên không có mặt, thế nhưng gã đã từng có vài mối làm ăn với Phi Vân Đạp Tuyết, thế nên hai người cũng không xa lạ gì.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Vương Viễn liếc nhìn bốn phía xung quanh, nhíu mày nói: “Người nọ đâu?”

Độc Cô Tiểu Linh nói: “Em gái Vô Kỵ nói muốn hóa trang! Còn đang đi mua đồ ở chợ.”

Vương Viễn: “...”

A Châu đúng là căn nguyên của mọi tội ác, một cô nương tốt như Tống Dương, biết đánh nhau biết đỡ đòn lại không chú ý đến những chuyện vặt vãnh. Nhưng từ lúc A Châu truyền thụ cho Tống Dương thuật hóa trang, cô nàng này càng ngày càng giống “con gái”.

“Rầm!”

Mọi người còn đang nói chuyện, cửa phòng bị người đẩy ra.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Chỉ thấy Tống Dương đứng ở cửa, cách ăn mặc và trang điểm trông không khác gì một con vẹt.

“Phốc...”

Nhìn thấy bộ dáng này của Tống Dương, mấy vị lão gia của Một Đám Ô Hợp lập tức phun hết rượu ở trong miệng ra.

Cho tới nay, Tống Dương vẫn luôn là một cô nương gọn gàng hoạt bát, khí chất vô cùng phóng khoáng đẹp trai, lần này đột nhiên ăn mặc như vậy, trông không khác gì Điêu Thuyền cầm theo chiếc chùy vàng, quả thực khiến cho người ta rất khó để tiếp nhận.

“Ngươi... Ngươi...”

Ngay lúc đám Vương Viễn đang ôm bụng nhịn cười đến mức đỏ bừng cả mặt, đột nhiên Phi Vân Đạp Tuyết đang ngồi ở phía đối diện cửa giống như nhìn thấy ma, hắn chỉ vào Tống Dương, theo bản năng hốt hoảng lùi về phía sau, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận