Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 683: Thuốc xổ và xuân dược không tính là độc

“Dương… Bất Hối…” Dương Tiêu lẩm bẩm nhắc lại, mắt đã rưng rưng.

“Đi nào! Cha dẫn con về nhà!” Nói rồi y đứng dậy ôm lấy Dương Bất Hối định rời đi.

“???”

Đám Vương Viễn đồng loạt ngớ người ra.

Như vậy là xong rồi đó hả? Mặc dù trong trò chơi người chơi có thể ngồi xe ngựa đi nghìn dặm trong chớp mắt, nhưng mọi người không quản đường xa đưa con gái của Dương Tiêu an toàn từ Trung Nguyên đến Tây Vực mà ngay cả một câu cảm ơn y cũng không nói, còn lộ ra dáng vẻ không lạnh không nhạt, về chuyện phần thưởng nhiệm vụ thì càng ngậm miệng không đề cập đến, nhân phẩm của y quả thực là có vấn đề.

Đám Bôi Mạc Đình nhìn chòng chọc Vương Viễn, trong mắt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Không phải ngươi bảo muốn lôi kéo làm quen với người ta sau đó ra tay sát hại hả? Người ta vong ân phụ nghĩa… trực tiếp KO ngươi kìa.

“Má nó chứ!”

Vương Viễn tỏ vẻ mất mặt chết đi được, trong lòng tất nhiên không phục, thế là vận đủ nội lực lớn tiếng hét lên: “Khoan đã!”

“???”

Nội lực của Vương Viễn hùng hậu vô cùng, vừa dứt lời thì Dương Tiêu đã nhíu mày, dừng bước chân, xoay người lại nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc hỏi: “Vị đại sư này còn có chuyện gì sao?”

Tố chất của đồng chí Dương Tiêu thật kém cỏi, không những vong ân phụ nghĩa mà căn bản chẳng thèm để đám Vương Viễn vào mắt.

Trước đó Dương Tiêu xem bọn họ như đám tiểu tốt vô danh, cảm thấy mấy người này đưa bé gái đến Tây Vực chỉ để nịnh bợ y nên ngay cả một câu cũng chẳng thèm nói, thậm chí lúc bọn họ đưa con gái cho y, y còn chẳng muốn nhìn nhiều thêm đám “ân nhân” kia mấy lần.

Lúc này Vương Viễn dồn hết sức lộ ra nội lực, thái độ của Dương Tiêu mới có chút chuyển biến, bấy giờ nói chuyện đã kèm theo xưng hô.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười bảo: “Ngươi có thể đi, nhưng phải để bé gái lại!”

“?”

Dương Tiêu biến sắc hỏi lại: “Đây là con gái của ta, sao phải để lại đây?”

“Hừ!” Vương Viễn hừ lạnh bảo: “Kỷ nữ hiệp gửi gắm con gái cho bọn ta, bọn ta không thể qua loa đại khái giao cô bé lại cho một người không rõ lai lịch được. Ngươi có chứng cớ gì chứng minh mình là Dương Tiêu?”

“Tất cả người trong thần giáo đều biết ta là Quang Minh tả sứ, ngươi dựa vào đâu mà hoài nghi ta không phải Dương Tiêu?” Dương Tiêu cũng vui vẻ đôi co với Vương Viễn.

“Nếu ngươi biết mình là cha ruột của đứa bé này, sao lại tỏ ra lạnh nhạt với cô bé như vậy?” Vương Viễn nói: “Tìm lại được đứa con đã mất, bậc làm cha mẹ hẳn phải cảm kích mười phần mới đúng, ngươi thậm chí ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, mà còn dám khẳng định đây là con gái của ngươi? Ngươi bắt nạt đám bọn ta trẻ tuổi chưa trải sự đời đúng không?”

Lúc đang nói chuyện, Vương Viễn cũng vận chuyển chân khí, một luồng sáng vàng bảo phủ lấy hắn.

Vương Viễn trông vạm vỡ hung hãn, lúc này lại triển khai công lực toàn thân, liếc mắt nhìn qua cứ như Kim Cương giáng thế, khí thế kinh người.

“Chuyện này…”

Dương Tiêu bị Vương Viễn nói đến mặt già đỏ ửng, lại thấy thực lực của người này không tầm thường, sự xem thường trước đó biến mất tăm, thế là vội vàng nói: “Con gái trở về, Dương mỗ kích động hỏi han nên lỡ quên mất các vị thiếu hiệp, thật sự là tắc trách, mong các vị thứ tội!”

“Trâu bò trâu bò!”

Đám Mario thấy Vương Viễn cứng rắn kéo Dương Tiêu trở lại thì thi nhau gửi biểu tượng giơ ngón tay cái trong kênh chat.

Quả nhiên vẫn là hòa thượng này lắm mưu nhiều kế!

“Vậy còn được!” Vương Viễn nói: “Nghe đồn mỹ nữ Tây Vực đẹp lắm, bọn ta đường xa đến đây, tàu xe mệt mỏi, bụng lại đói, có gì để ăn ngay không?”

“Có! Dĩ nhiên là có rồi! Để ta kêu bọn họ bày tiệc rượu, mời các vị ăn no một bữa!”

Dương Tiêu thuộc cao tầng Ma giáo, đã từng gặp qua không ít người chơi, biết mục đích bọn họ làm nhiệm vụ đều là mấy thứ như công pháp và trang bị.

Hiện giờ thấy Vương Viễn không đòi mình đống vật tầm thường kia thì cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng lại coi trọng đám Vương Viễn thêm mấy phần, sau đó bèn đi đầu dẫn đường: “Mọi người đi theo ta!”

Dương Tiêu dẫn nhóm Vương Viễn “cảnh giới cao”… thực ra y nghĩ lầm rồi, nhưng người này sở dĩ không cần công pháp và trang bị vì bọn họ biết, đồ trên người BOSS đều cố định, dù hiện tại không cần, giết y xong kiểu gì cũng tuôn ra bằng hết.

Hơn nữa, nhiệm vụ hộ tống này của Đinh Lão Tiên quá đơn giản, phần thưởng chắc chắn không nhiều, năm người chẳng đủ chia, thay vì yêu cầu phần thưởng thì chẳng bằng nhân cơ hội này lôi kéo làm quen, thuận tiện lót đường trước để sau này ra tay cho đễ.



Toàn bộ Ma giáo trông hùng vĩ lạ thường, xuyên qua Thánh Hỏa Đàn, đi thẳng một mạch về phía trước, cả đám đi theo Dương Tiêu ước chừng mấy phút mới đặt chân vào sảnh Quang Minh.

Sau khi cả đám ngồi ổn định trong sảnh Quang Minh, chẳng mấy chốc giáo chúng Ma giáo đã chuẩn bị xong một bàn tiệc chay.

Đừng thấy Ma giáo là tà phái mà lầm, bọn họ đều ăn chay giống Thiếu Lâm tự…

“Ta cũng là đệ tử môn phái Tây Vực, từng nghe qua tên tuổi của Quang Minh tả sứ!”

Thức ăn đều là đồ tốt có tăng thêm thuộc tính, mọi người tất nhiên không thể lãng phí, sau khi ngồi xuống thì ai lo người nấy vùi đầu cắm cổ ăn lấy ăn để.

Dương Tiêu nhìn bọn họ cứ như bị đói mấy ngày mà không khỏi có chút dở khóc dở cười, nhưng ngại mặt mũi nên không thể không ngồi cạnh tiếp khách.

Sau khi nhấm nháp được lưng lửng bụng, Trường Tình Tử đứng dậy rót một tách trà, đưa tới trước mặt Dương Tiêu, nói: “Nay đưa con gái ngài về Tây Vực, may mắn được gặp mặt một lần, mới thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Tại hạ lấy trà thay rượu, kích Dương tả sứ một ly!”

“Ồ!”

Nhóm Vương Viễn thấy Trường Tình Tử mời rượu thì hơi sửng sốt, nhịn không được trêu chọc: “Bình thường có đánh ngươi cũng không chịu nhả một chữ, hóa ra còn có thể nói nhiều như vậy!”

“Nào có nào có! Gia sư là nhân sĩ Khúc Phụ, Sơn Đông! Mời rượu có gì mà không học được!” Trường Tình Tử khiêm tốn nói.

“Chuyện này…”

Dương Tiêu đột nhiên được Trường Tình Tử kính trà thì không khỏi ngớ ra, song cũng không nói gì, nhận lấy chén trà rồi uống một hơi cạn sạch.

Năm người Vương Viễn thấy y uống cạn chén trà của Trường Tình Tử thì không hẹn mà cùng nắm chặt tay.

“Y uống thật kìa…”

Bôi Mạc Đình trợn mắt há hốc mồm: “Tên Dương Tiêu này không sợ bị người ta hạ độc hả?”

“Độc cái rắm ấy!”

Trường Tình Tử nói cực kỳ chuyên nghiệp: “Thuốc xổ và xuân dược không tính là độc!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận