Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1311: Huyền Minh Nhị Lão

“Ngươi không nhìn thấy bên đó sao?” Phi Vân Đạp Tuyết lại chỉ sang bên trái.

Vương Viễn nhìn qua bên trái, chỉ thấy có ba người đứng ở cửa.

Người dẫn đầu đó là một đầu đà có gương mặt xấu xí.

Phía sau lão còn có hai lão già ăn mặc kỳ quái, hai lão già này mang vẻ mặt lạnh lùng, một người có nét mặt của người Tây Vực, thoạt nhìn có tu vi khá mạnh, hơn nữa, một lão già trong số đó hình như Vương Viễn đã từng gặp ở đâu đó rồi, trông vô cùng quen mặt.

“Bọn họ là ai vậy?” Vương Viễn tò mò hỏi Phi Vân Đạp Tuyết.

“Ta cũng không biết nữa.” Phi Vân Đạp Tuyết đáp với vẻ cạn lời: “Ta tới Đả Thiết Bình, lão tiền bối Âu Dã Tử còn chưa tu sửa binh khí cho ta, thì bọn họ đã chui ra rồi, nói muốn mang cả lão tiền bối Âu Dã Tử, Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm đi.”

“Ồ…”

Vương Viễn sờ cằm, trên cơ bản, Phi Vân Đạp Tuyết nói cũng như không nói, chẳng qua chỉ là từ mặt chữ cũng không khó nhìn ra được, người ở bên ngoài chạy tới đây vì Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao.

“Những người này cũng ngu thật đấy, vậy mà chỉ vây ở bên ngoài, mà không xông vào trong!” Vương Viễn vừa cười vừa nói.

“Đương nhiên bọn họ muốn tiến vào rồi!” Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Cơ mà không dám.”

“Tại sao?”

Lúc này, Âu Dã Tử đáp: “Bởi vì hắn nói chỉ cần người bên ngoài tiến vào, thì hắn sẽ giết chết lão phu! Người bên ngoài không muốn để lão phu chết!”

“Ặc…” Bản mặt dày của Phi Vân Đạp Tuyết đỏ bừng.

Vương Viễn lắc đầu, nói: “Được đó ông chủ, ngươi học thói xấu rồi!”

“Vẫn là nhờ người dạy giỏi…” Phi Vân Đạp Tuyết đáp một cách đầy khiêm tốn.

Vương Viễn: “…”

Ngay đúng lúc này, bên ngoài căn nhà truyền tới một giọng nói hùng hậu: “Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi! Giao Âu Dã Tử cùng Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao ra, thì chúng ta sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho ngươi, bằng không chúng ta sẽ phóng hỏa!”

“Phóng hỏa? Kẻ nào lại ngang ngược như vậy?” Vương Viễn nhìn ra bên ngoài, chỉ trông thấy lão già mang gậy gỗ đó đang lớn tiếng ồn ào, những binh lính Mông Cổ phía sau đầu đà đã giương cung cài tên, trên cung tẩm dầu, lửa cũng đã nhóm lên.

Xem ra lão già không giống như đang nói dối, chỉ cần mọi người còn không đi ra ngoài, vậy sợ rằng chỉ trong vài phút sẽ bị đốt chết ở trong này mất.

Vương Viễn đã phóng hỏa vô số lần, nhưng hắn không muốn bị người phóng hỏa đốt chết, lại càng không muốn chết khi còn chẳng biết kẻ địch là ai.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng hỏi: “Các ngươi là ai mà cũng dám thèm khát Ỷ Thiên Kiếm và Đường Long Đao?”

“Hê hê! Ngươi không nhìn ra được sao?” Lão già đó cười khà khà, đáp: “Chúng ta là người của Nhữ Dương Vương phủ! Ta là Lộc Trượng Khách, còn bọn họ là Hạc Bút Ông sư đệ của ta, và Khổ đầu đà đại sư.”

“Nhữ Dương Vương phủ?”

Nghe thấy bốn chữ này, Vương Viễn hơi sững sờ.

Chuyện đệ tử của sáu đại phái mất tích có liên quan đến Thành Côn, Thành Côn là người của Nhữ Dương Vương phủ, mà những người này cũng là người của Nhữ Dương Vương phủ, té ra là cùng một giuộc.

“Người của quan phủ cũng có hứng thú với đồ trong võ lâm sao?” Vương Viễn lại hỏi tiếp.

“Ha ha, bảo đao Đồ Long là võ lâm chí tôn, có thể hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không tuân theo, có ai lại không muốn hiệu lệnh thiên hạ chứ?” Lộc Trượng Khách nói: “Đương nhiên, các ngươi không giao đao kiếm và Âu Dã Tử ra đây cũng không sao, chỉ cần giết các ngươi, thì không có người nào lấy được Đồ Long Đao.”

“Hừ hừ!”

Vương Viễn cười lạnh một hồi, nếu thật sự đơn giản như Lộc Trượng Khách đã nói, vậy bọn họ cũng không đến mức đợi ở bên ngoài lâu như vậy rồi, bây giờ sợ là quá bất đắc dĩ, mới dự định kết thúc tất cả mọi chuyện.

“Chỉ dựa vào mấy tên gà mờ như các ngươi, mà cũng muốn cướp Đồ Long Đao sao?” Vương Viễn nở nụ cười, đi thẳng ra khỏi cửa, đồng thời gửi tin nhắn cho Phi Vân Đạp Tuyết: “Đợi lúc hỗn loạn thì dẫn Âu Dã Tử đi! Tuyệt đối đừng quay đầu để ý đến ta!”

“Ế? Hòa thượng ra ngoài từ khi nào thế?” Lộc Trượng Khách mang vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Viễn đi ra, Khổ đầu đà và Hạc Bút Ông cũng có hơi ngạc nhiên.

Vương Viễn nhìn thấy thông tin của ba người này, trong lòng cũng cả kinh.

Mẹ nó chứ, ba tên này thoạt nhìn tên này trông dị hợm hơn tên kia, vậy mà đều là BOSS cấp một trăm bốn mươi, đặc biệt Lộc Trượng Khách và Hạc Bút Ông còn là BOSS cặp.

BOSS cặp là khái niệm gì? Trên cơ bản cũng tương tự với trang phục bộ, thuộc tính của các bộ phận rời rạc có thể bình thường, nhưng nếu kích hoạt thuộc tính của trang phục bộ, thì lại có thể tăng thuộc tính trên diện rộng.

Hạc Bút Ông và Lộc Trượng Khánh này, người nào cũng đều có thực lực cấp một trăm bốn mươi, tu vi của hai người này hợp lại, chỉ sợ đã cực gần với tuyệt đỉnh rồi, mà rất có khả năng đã đạt đến cấp bậc tuyệt đỉnh.

Rốt cuộc Nhữ Dương Vương phủ là sự tồn tại thế nào, mà chỉ riêng đại cao thủ cấp một trăm bốn mươi, cộng thêm cả Thành Côn vào, ước chừng đã có đến bốn người rồi.

Tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng Vương Viễn vẫn nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Ba tên phế vật các ngươi, ngay cả ta còn không nhận ra, mà cũng dám tới lấy Đồ Long Đao sao? Mau cút đi! Làm lỡ chuyện lớn của lão phu, nhất định sẽ hỏi tội các ngươi.”

“?”

Nghe thấy lời này của hắn, Hạc Bút Ông hỏi Lộc Trượng Khách với vẻ ngơ ngác: “Sư huynh, từ giọng điệu của tên hòa thượng này, hình như hắn là người của Nhữ Dương Vương phủ.”

“Vớ vẩn, bớt nghe hắn phô trương thanh thế đi! Sống đến hơn bảy mươi tuổi mà còn có thể bị một tiểu tử lừa được chắc?” Lộc Trượng Khách không trúng một chiêu này, lão ta quát lớn một tiếng, vậy mà lại trực tiếp vượt qua mấy trượng, vỗ một chưởng về phía Vương Viễn.

Vương Viễn biết lão ta là một tên hung ác cấp một trăm bốn mươi, nên hiển nhiên cũng không dám khinh địch, đôi mày nhíu lại, lập tức vận sức của Đại Kim Cương Chưởng để nghênh đón, Vương Viễn có rất nhiều thần công như Dịch Cân Kinh hỗ trợ, tu vi đã đạt đến cảnh giới siêu hạng nhất, nên hiển nhiên chưởng lực của hắn không yếu hơn Lộc Trượng Khách.

“Được lắm tiểu tử! Không biết sống chết!”

Khóe miệng của Lộc Trượng Khách nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị, Hạc Bút Ông và Lộc Trượng Khách là tên thật của hai người này, nhưng hai người này còn có một tên hiệu uy chấn giang hồ là Huyền Minh Nhị Lão, dám đối chưởng với Huyền Minh Nhị Lão trong truyền thuyết, sợ là chưa từng chết bao giờ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận