Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 927: Thế ngoại đào nguyên

“Thật hay giả đấy?”

Vương Viễn cũng tò mò sáp lại gần, liếc mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới Dịch Cân Kinh viết một chữ nhỏ “khuyết”!

Mở hộp ra nhìn, bên trong quả thật rỗng tuếch!

“Đệt! Trống không hà!”

Vương Viễn thuận tay ném cái hộp sang một bên, lúc này, ánh mắt của mọi người mới dời khỏi người Tống Dương, rất nhanh đã có người xông tới, nhặt cái hộp đó lên, nghiên cứu thật kỹ, ý muốn tìm ra cơ quan.

“Con mẹ nó, ngươi có thể có đầu óc một chút được không?”

Vương Viễn thấy thế, vuốt mồ hôi lạnh, quở mắng Tống Dương: “Làm gì phải lớn tiếng như vậy?”

Dưới loại tình huống này, trong lòng tất cả mọi người đều có mưu mô, thường dân vốn không có tội, vì mang ngọc bích mà có tội, tìm được bí tịch cũng không thể rêu rao, mà càng khiêm tốn thì càng tốt, bằng không có nhiều đôi mắt như vậy nhìn thấy, ngươi còn muốn chạy được chắc? Chỉ vài phút ngắn ngủi đã bị những người chơi này cày như BOSS.

Đừng đánh giá thấp sự thèm khát của người chơi đối với công pháp tuyệt học, cho dù là Vương Viễn có tiếng hung ác ở bên ngoài, nhưng gặp phải tình huống này cũng không có ích gì.

Cô gái nhỏ Tống Dương này chưa chơi trò chơi nhiều, thiếu sự hiểu biết nhất định về người chơi trong trò chơi, ngoại trừ thân thủ khá mạnh mẽ ra, thì cô hoàn toàn là một tay mơ trong trò chơi.

Những người chơi này, ngày thường ở trên diễn đàn dùng ngòi bút làm vũ khí đối với những người chơi giết người cướp của đó, chỉ hận không thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức để chửi chết người ta. Nhưng nếu thật sự cho bản thân bọn họ gặp phải loại chuyện này, thì người nào cũng sẽ bỏ đá xuống giếng tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

“Ớ?”

Lúc này, Phượng Vũ Cửu Thiên nghe thấy tiếng cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Vương Viễn, chỉ nhìn thấy một bóng người mặc áo cà sa màu vàng, túm một cô nàng hoa hòe hoa sói chui vào trong đám người.

“Sao ta lại thấy bóng lưng người đó có hơi quen quen nhỉ?” Phượng Vũ Cửu Thiên lại liếc mắt nhìn về nơi Vương Viễn biến mất, nói với Hổ Khiếu Sơn Hà ở bên cạnh.

“Đâu cơ đâu cơ?” Hổ Khiếu Sơn Hà vội vàng đứng dậy nhìn ra sau.

“Chen vào trong đám người rồi!” Phượng Vũ Cửu Thiên phất tay, nói: “Có thể ta đã nhìn lầm.”

“Mẹ nó chứ! Ngươi có thể nhìn đúng một lần được không?” Long Đằng Tứ Hải nói với vẻ mặt tức giận: “Ngươi nói kêu chúng ta dập đầu với bức tượng đá này, con mẹ nó ta y như thằng đần độn, đã dập mấy trăm cái rồi, rốt cuộc đến khi nào mới thôi đây?”

“Đừng có nóng mà! Dập đầu nghìn cái, có hiểu hay không?” Phượng Vũ Cửu Thiên không chút hoang mang, xua tay bảo: “Chúng ta vẫn phải tiếp tục.”

Nói xong, gã dập đầu một cái lên đệm hương bồ.

“Bốp bốp bốp!”

Hổ Khiếu Sơn Hà và Long Đằng Tứ Hải bất đắc dĩ, lại dập đầu theo.

“Ba tên này bị thiểu năng sao?”

Người chơi xung quanh thấy thế, nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ba người, trên gương mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Ngay đúng lúc này, Vương Viễn và Tống Dương đã tìm được cái ao mà Liễu Quang Hùng đã nói.

Cái ao nằm ở phía sau giá sách trong góc tường, vị trí khá khuất nẻo, nếu không phải cố ý tìm kiếm thì hoàn toàn không tìm thấy được.

Hai người Vương Viễn nín thở ngưng thần, lặn vào trong nước một cách im hơi lặng tiếng, cái ao này rất sâu, ước chừng chìm xuống mười mấy mét, trước mắt hai người mới xuất hiện một hang núi tối om, đó rõ ràng chính là mật đạo kia.

Đi dọc theo mật đạo về phía trước, ước chừng bốn, năm mươi mét, hai người Vương Viễn cuối cùng cũng bơi đến điểm cuối, một luồng ánh sáng chiếu từ bên trên xuống.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng biết tại sao Liễu Quang Hùng không tiếp tục tìm kiếm rồi.

Mật đạo này cực dài, lại ở dưới nước, cũng may Vương Viễn và Tống Dương đều có nội công thâm hậu, bằng không thể nào cũng chết đuối ở nơi này.

Hai người thuận theo ánh sáng lại di chuyển lên mười mấy mét nữa, cuối cùng cũng tới bờ bên kia cái ao.

Hai người vừa thò đầu ra khỏi nước, một tia nắng mặt trời chói lọi chiếu xuống dưới.

Ở phía bên kia cái ao là một đầm sâu, đầm sâu thì lại nằm trong thung lũng ở núi Vô Lượng.

Trong sơn cốc, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, hoa sơn trà nở rộ đủ mọi màu sắc, tuy rằng hiện giờ cỏ dại mọc thành từng bụi, nhưng lại không khó để nhìn ra được, nơi này đã từng được người sửa sang tỉ mỉ.

Trong tận cùng sơn cốc có mấy gian nhà gỗ, vị trí của căn nhà gỗ đó vô cùng tinh tế, ẩn trong những khóm hoa vây quanh, lại không lộ ra một chút vẻ đột ngột nào, ngược lại càng tăng thêm vài phần cảnh sắc, về mặt ý nghĩa chân chính, đặt ở nơi hòa làm một thể với trời đất, khiến hai người Vương Viễn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ trong sơn cốc nghèo nàn này lại còn có một cảnh đẹp đào nguyên như vậy, nói chính xác thì đây là một vườn trà.

“Chủ nhân của nơi này rất có phong cách!” Tống Dương tán thưởng: “Cách bố trí khu vườn này còn giỏi hơn sư phụ Tô Tinh Hà rất nhiều…”

Tống Dương nói như vậy, Vương Viễn đột nhiên nhớ tới cảnh sắc nơi này có vài phần tương tự với Tiêu Dao cốc, điểm khác biệt đó là nhà và cảnh sắc ở Tiêu Dao cốc tuy rằng cũng rất hài hòa, nhưng suy cho cùng vẫn có dấu vết của tạo vật, mà mấy gian nhà gỗ ở nơi này lại thật sự đạt đến một cảnh giới hòa nhập với thiên nhiên.

Không khó để nhìn ra được, chủ nhân của căn nhà gỗ này là một thanh niên văn nghệ tinh tế đến thế nào, ngay cả loại thô kệch như Vương Viễn, cũng không nhẫn tâm phá hủy một cái cây ngọn cỏ ở nơi này.

“Có ai không?”

Tống Dương hét mấy tiếng về nhà gỗ, nhưng không có người đáp lời.

Hai người băng qua con đường nhỏ mọc đầy cỏ hoang tới trước cửa, chỉ nhìn thấy trước cửa phủ đầy bụi, hình như đã nhiều năm rồi không có người ở.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, nếu như có người ở, vậy vị chủ nhân đó chắc chắn sẽ không cho phép cỏ dại mọc đầy đất như vậy.

“Cửa khóa rồi, sao mà vào được đây?” Tống Dương liếc mắt nhìn khóa trên cửa, quay đầu hỏi Vương Viễn.

“Răng rắc!”

Cô vừa dứt lời, thì Vương Viễn đã nắm cửa gỗ, trực tiếp dỡ nó xuống.

"Này... đây là..."

Sau khi mở cửa, Vương Viễn và Tống Dương đều ngây ngẩn cả người.

Trang trí trong nhà gỗ có vẻ thanh lịch tinh xảo, tuy rằng hiện giờ đã bị phủ đầy tro bụi và mạng nhện, nhưng không khó để nhìn ra sự độc đáo khác người của chủ nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận