Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1550: Độn Giáp Thiên Thư

Khu vực đằng sau Cẩm Thành là một tòa kiến trúc như thanh kiếm khổng lồ, kéo dài tới chân trời, cao chót vót không trông thấy đỉnh.

Bên cạnh là bia kiếm thông thiên trong truyền thuyết, cũng là nguồn gốc linh khí của Cẩm Thành do bảy môn phái lớn hợp lực khai sáng.

Người chơi bay tới bay lui trong thành, không khí tiên hiệp tràn ngập khắp nơi.

Vốn Vương Viễn còn lo lắng không tìm được khu vực người chơi bày sạp buôn bán. Nhưng đám người chơi bày sạp hẳn đã đắn đo đến vấn đề này nên tất cả đều thống nhất bày hàng trên khoảng sân ngay ngoài truyền tống trận.

Trong gian hàng dựng nhiều biển quảng cáo khác nhau.

“Pháp bảo phi kiếm cho người mới tốt nghiệp! Giá cả phải chăng!”

“Tài liệu hiếm cần gì cũng có…”

“Chuyên bán sách kỹ năng pháp thuật…”

Vân vân và mây mây.

Vòng đi vòng lại mấy hồi, Vương Viễn đi tới trước một gian hàng bán sách kỹ năng pháp thuật.

Gian hàng tên là Sách kỹ năng hiếm đổi trang bị pháp bảo.

Mục tiêu rất rõ ràng, không lấy tiền chỉ cần trang bị pháp bảo, xem ra chủ sạp nhất định là một người chơi thực tế, không phải thương nhân chuyên nghiệp.

Dân chơi bán buôn chuyên nghiệp đều mua thấp bán cao những mặt hàng thông thường, không có đồ gì đặc sắc, mà những kẻ không phải dân chuyên thường có đồ ngon thực sự.

Chủ nhân gian hàng là một đệ tử Thục Sơn, tên Cà Chua Xào Trứng, vừa nghe đã khiến người ta thèm ăn rồi.

Lúc này Cà Chua Xào Trứng đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa tu luyện công pháp.

Vương Viễn tiến tới mở giao diện bán hàng.

Trong gian hàng bán một ít pháp thuật cơ sở, hỏa phù, thủy chú, lạc thạch, triền nhiễu linh tinh gì đó…

Đó đều là pháp thuật nhập môn cơ bản của các môn phái, có cả pháp thuật cấp thấp không rõ cấp bậc.

Vương Viễn nhìn mà thấy ê hết cả răng. Mặc dù giờ Vương Viễn chưa học được pháp thuật nào nhưng hắn không phải kẻ ăn tạm, gì cũng vơ bằng được, những pháp thuật cấp thấp này thực sự không lọt nổi vào mắt hắn.

“Đạo hữu, ngươi nhìn trúng món gì rồi?”

Cà Chua Xào Trứng thấy Vương Viễn lật tới lật lui gian hàng của mình thì mở mắt ra hỏi.

“Này… Để ta lựa đã…”

Vương Viễn khách sáo nói.

Có thể lựa được thứ vừa ý trong đống rác mới là lạ đó.

“Ngươi là đệ tử phái Thanh Thành phải không?” Cà Chua Xào Trứng nói: “Hòa Phù, pháp thuật nhập môn của phái Thanh Thành… Chỉ cần đổi một thanh phi kiếm nhất giai thôi…”

Đệ tử Thục Sơn mặc dù là kiếm tu có sức chiến đấu mạnh nhất nhưng cũng khổ sở nhất.

Môn phái khác không có pháp bảo thì cũng có pháp thuật, phi kiếm chỉ dùng làm phương tiện di chuyển thôi.

Riêng phái Thục Sơn cần một để đánh đấm và một để di chuyển…

Giai đoạn đầu để góp đủ hai thanh phi kiếm, đệ tử phái Thục Sơn tương đối hèn mọn.

Đám này bắt đầu học cách lừa gạt người khác.

“Huynh đệ à!” Vương Viễn cười nói: “Đều là người chơi lâu năm phi thăng Tiên Linh Giới, ngươi cảm thấy ta là tay mơ à?”

Dùng Hỏa Phù đổi phi kiếm, tên này nghĩ gì mà hay thế?

“Ha ha!” Cà Chua Xào Trứng bị Vương Viễn vạch trần cũng không xấu hổ mà nở nụ cười vô liêm sỉ bảo: “Ta cho thêm một Thủy Chú nữa.”

Vương Viễn nói: “Đừng không biết xấu hổ như vậy, ngươi có thứ gì tốt thì lấy ra, không có ta đổi sang nhà khác.”

“Đừng, đừng đi mà.”

Cà Chua Xào Trứng vất vả lắm mới gặp được một người tiêu tiền như rác, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, thấy Vương Viễn đứng dậy định đi thì vội vàng ngăn cản: “Xem thử đi người anh em, xem thêm chút nữa.”

“Cái này là gì?”

Đúng vào lúc đó, bên tai Vương Viễn truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“?”

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, không biết Tố Niên Cẩn Thời đã xuất hiện phía sau mình từ lúc nào.

Con nhỏ âm hồn bất tán này.

“Con chào sư phụ!”

Thấy Vương Viễn, Tố Niên Cẩn Thời cười khì chào hỏi với hắn.

“Mẹ kiếp!”

Vương Viễn thầm nghĩ biết vậy đã không biến thân trước mặt cô ta.

“Sao ngươi tìm tới được đây?” Vương Viễn tức giận hỏi, mình đã truyền tống rồi mà con nhỏ này vẫn tìm được, chứng tỏ cũng có bản lĩnh đấy chứ.

“Sư phụ dùng Thần Hành Phù, con cũng dùng một tấm tương tự không phải là đuổi kịp rồi sao? Hì hì!”

Tố Niên Cẩn Thời cười khì. Sức quan sát của nhỏ này rất tốt, vừa nhìn hiệu ứng đã biết ngay là Vương Viễn dùng đạo cụ gì.

“Ta đến sợ ngươi rồi!”

Vương Viễn đứng dậy rời khỏi, không muốn dây dưa thêm với cô ta nữa.

Cà Chua Xào Trứng bi thảm nói: “Đại ca không xem nữa à? Đều là đồ tốt đó…”

“Xem cái rắm!”

Vương Viễn còn định xem thêm chút nữa, ai dè Tố Niên Cẩn Thời xuất hiện khiến hắn chẳng còn tí tâm trạng nào.

“Sư phụ, pháp thuật hiếm kia người không cần à?” Tố Niên Cẩn Thời la lên.

“Pháp thuật hiếm?”

Vương Viễn dừng chân, quay đầu lại, chỉ thấy tay Tố Niên Cẩn Thời chỉ vào một quyển sách đen thui.

Vương Viễn mở xem thông tin.

[Độn Giáp Thiên Thư] (Thượng)

Loại hình: Pháp thuật thần thông

Cấp bậc: Hiếm

Giới thiệu vật phẩm: Một quyển pháp thuật thần thông nhìn vô cùng hữu dụng.

Đúng là hiếm thật…

Thấy giới thiệu của Độn Giáp Thiên Thư, Vương Viễn thoáng ngẩn người.

Công pháp, pháp thuật, trang bị và pháp bảo của Tiên Linh Giới đều chia làm thập giai tam phẩm.

Phẩm chất hiếm hiển nhiên là một thiết lập khác nằm ngoài thập giai tam phẩm.

Giới thiệu của Độn Giáp Thiên Thư này vô cùng hàm hồ, cũng không biết dùng để làm gì.

“Vị mỹ nữ này có mắt nhìn lắm!” Cà Chua Xào Trứng thấy Tô Cẩn Niên Thời coi trọng Độn Giáp Thiên Thư thì mở miệng bắt đầu lừa lọc: “Quyển pháp thuật hiếm này chính là thần thông trấn phái của Thục Sơn chúng ta đó, do đích thân Trường Mi chân nhân truyền lại cho ta, chỉ cần một thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm là đổi được.”

“Lợi hại vậy sao?”

Tố Niên Cẩn Thời ngạc nhiên hỏi: “Phi kiếm ta không có, tiên kiếm có được không?”

“???”

Cà Chua Xào Trứng sốc đến ngu người, trên mặt hiện lên vẻ: “Ngươi đang chọc cười ta đó à?”

“Nhỏ ngốc này!”

Vương Viễn nhảy cỡn lên, cốc đầu Tố Niên Cẩn Thời một phát, tức giận nói: “Gã lừa mà ngươi cũng tin hả? Có ngu không thế?”

Cà Chua Xào Trứng cho là Tố Niên Cẩn Thời nói đùa, còn Vương Viễn lại biết con nhỏ này nói thật.

Dùng tiên kiếm đổi một pháp thuật thuyết minh mơ hồ, đầu óc của nhỏ này khẳng định có vấn đề, bị ép đến ngu rồi.

“A!!! Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta?”

Bị Vương Viễn cốc đầu, Tố Niên Cẩn Thời tức giận quay sang đánh hắn: “Cha mẹ ta còn chưa đánh ta bao giờ mà ngươi dám hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận