Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 349: Nhận tội

“Thật sao?” Vương Viễn không khỏi đen mặt.

“Đương nhiên! Tại hạ là Tiểu Thái Thái của Ngũ Độc, tôn tính đại danh của huynh đệ đây?” Người chơi kia nói chuyện với Vương Viễn rất vui, bèn tiện tay gửi một lời mời kết bạn.

“Ngưu Đại Xuân!”

Vương Viễn xác nhận lời mời kết bạn, sau đó cũng không thèm quay đầu lại mà chen lấn vào đám đông, chỉ để một mình Tiểu Thái Thái đứng sững sờ ở đó.

Đúng như Tiểu Thái Thái từng nói, Cái Bang đã bao vây toàn bộ Thiếu Lâm tự. Sau khi hắn chen vào Thiếu Lâm tự chỉ thấy bên trong đâu đâu cũng có ăn mày, những người này ngồi ở đó tự làm ồn náo loạn cả lên, tuy rằng không có ý định công kích NPC, nhưng Cái Bang mà, ngồi khắp nơi thế này vẫn ảnh hưởng đến “mỹ quan đô thị”, không chỉ làm ùn tắc giao thông mà còn khiến cho người mới ở Thiếu Lâm không dám bước ra ngoài, sợ bị mấy người chơi Cái Bang hùng hùng hổ hổ này nhằm vào.

Đối với chuyện này, NPC Thiếu Lâm tự cũng hết cách.

Trong giả thiết của hệ thống, người chơi có thể tự do ra vào các môn phái khác, tà phái còn có thể đến Thiếu Lâm tản bộ, huống chi Cái Bang còn là chính phái vốn đã có quan hệ thân thiết với Thiếu Lâm? Chỉ cần bọn họ không tấn công NPC, Thiếu Lâm tự chẳng có lí do gì để trục xuất bọn họ cả.

Đám ăn mày này ngồi dưới đất, có đánh bài có uống rượu còn vừa múa vừa hát, cứ như Thiếu Lâm tự là khu cắm trại nghỉ dưỡng hạng A vậy, còn có người giơ một cái loa làm bằng ống đồng nói bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ): “Để ta đích thân kể cho mọi người nghe một đoạn cố sự Ngưu Đại Xuân ăn phân…” Tất cả đồng loạt khen hay vỗ tay một ầm ầm.

Vương Viễn nghe vậy không khỏi đen mặt, xem ra bản thân không chỉ tiếng xấu lan xa, còn đắc tội cả một môn phái.

Con mẹ nó, nhất là cái tên Phượng Vũ Cửu Thiên kia, ngươi cứ chờ đấy, nếu không hủy hoại thanh danh của ngươi, ông đây sẽ viết ngược lại tên!

Ngay tại thời điểm Vương Viễn buồn phiền không thôi, đột nhiên một con bồ câu đưa tin rơi xuống đầu hắn.

Gỡ bức thư từ trên người bồ câu, Vương Viễn mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên tờ giấy có một hàng chữ nghiêng: “Ngưu Đại Xuân, lập tức trở về sư môn! Sư phụ, Huyền Từ!”

“Đệt!”

Nhìn thấy nội dung bức thư, Vương Viễn hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Bản thân Vương Viễn đã làm gì, trong lòng hắn vẫn hiểu rất rõ.

Rõ ràng không có nhiệm vụ nhưng lại chạy đến rừng cây làm loạn, lại còn giết trưởng lão chấp pháp của Cái Bang. Tội này không tính là nhỏ.

Nếu khi ấy Vương Viễn không báo danh hiệu của Huyền Từ ra thì còn đỡ, nhiều lắm cũng chỉ có bản thân bị ghi hận. Nhưng hắn lại lôi hanh hiệu của Huyền Từ ra để cáo mượn oai hùm, nếu truy cứu chuyện này thì Huyền Từ cũng khó xử.

Cái Bang và Thiếu Lâm vốn là môn phái huynh đệ, xảy ra loại chuyện khủng khiếp này, lão cũng không tiện bao che cho Vương Viễn.

“Mẹ nó, sẽ không bị tính sổ sau thu đấy chứ!” Trong lòng Vương Viễn có chút hoảng sợ, nếu Huyền Từ muốn xử mình thật, vậy mình thật sự không có một chút biện pháp nào hết.

Là phúc hay là họa, là họa thì không thể tránh được. Nếu Huyền Từ đã gọi đến gặp, vậy nhất định là có chuyện. So với lo lắng đề phòng, còn không bằng nhanh chóng đi qua đó xem thử.

Do dự một chút, Vương Viễn xuyên qua đám đông để tới Đại Hùng bảo điện.

“A di đà phật!”

Vương Viễn vừa đi đến Đại Hùng bảo điện đã nghe được một tiêng Phật hiệu, chỉ thấy Huyền Từ đang đứng ở cửa, dường như đã đợi từ lâu rồi.

“Đồ nhi, ngươi đã tới rồi!”

Thấy Vương Viễn tiến vào điện, Huyền Từ chào hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đệ tử biết lỗi rồi!” Vương Viễn không nói hai lời lập tức nhận sai. Vẫn là câu nói đó, thái độ nhận sai quyết định mức độ trừng phạt.

“Ặc…”

Huyền Từ cũng ngạc nhiên khi thấy Vương Viễn chủ động như vậy, vốn còn có chút oán trách hắn, nhưng lúc này lại không nhịn được mà nở một nụ cười.

Không thể không nói, Vương Viễn đã mò ra rất chính xác tính cách của Huyền Từ.

Nếu hắn mặt dày mày dạn không chịu nhận lỗi, Huyền Từ nhất định sẽ càng tức giận hơn. Nhưng hiện tại Vương Viễn chủ động thừa nhận lỗi sai, cho dù có muôn vàn lời chỉ trích cũng lập tức hóa thành hư không.

Đối với một đồ đệ có nội tâm chín chắn ổn định như vậy, Huyền Từ cũng không có cách nào khác.

“Ôi…”

Huyền Từ lắc đầu, cười khổ nói: “Đại Xuân, ngươi tuyệt đối không nên giết người của Cái Bang. Cái Bang chính là môn phái huynh đệ của Thiếu Lâm chúng ta. Ngươi giết phu nhân phó bang chủ và trưởng lão chấp pháp của bọn họ, việc này thật sự khiến ta rất khó xử.”

“Đều tại đệ tử kích động!”

Vương Viễn cũng mang vẻ mặt tự trách: “Nhưng ả đàn bà xảo quyệt đó cũng thật ác độc. Ả cùng người khác mưu sát chồng mình, Thiếu Lâm tự đứng đầu danh môn chính phái, ta lại là môn đệ đắc ý của ngài, nhìn thấy chuyện dơ bẩn như vậy hiển nhiên không thể nào tha thứ cho ả ta được. Nên nhất thời không nhịn được mới ra tay, đều trách ta quá ghét người xấu như kẻ thù dưới sự chỉ dạy của ngài.”

“…”

Những lời này của Vương Viễn thật hùng hồn, nói năng có khí phách, đổi lại là một người không rõ chân tướng, e rằng sẽ bị hắn dọa sợ ngay tại chỗ, còn cho rằng hắn thật sự lên tiếng vì chính nghĩa.

Huyền Từ nghe vậy, mồ hôi cũng chạy xuống dọc theo da dầu.

Lão tung hoành giang hồ mấy chục năm, đã thấy qua vô số người vô liêm sỉ, bản thân mình có thể ngồi vào vị trí phương trượng này, tâm địa cũng cực kỳ đen tối. Nhưng nhìn thấy Vương Viễn, Huyền Từ đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là kẻ sinh sau ắt hơn người đi trước.

Lời nói của Vương Viễn thật sự khéo léo, tuy ngoài mặt nói mình làm sai, nhưng lại cố tình lộ ra người đã chết là kẻ đáng chết, mình chỉ thay trời hành đạo. Cuối cùng còn không quen nịnh bợ Huyền Từ một cách nhẹ nhàng bâng quơ, kéo Huyền Từ đến bên cạnh mình.

Đối mặt với những lời này của Vương Viễn, Huyền Từ có thể nói được gì đây?

Thân là đệ tử Thiếu Lâm, hành hiệp trượng nghĩa là bổn phận, Vương Viễn có lòng chính nghĩa căm ghét người xấu như kẻ thù, một người làm sư phụ như Huyền Từ chắc hẳn cũng cảm thấy tự hào mới phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận