Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1348: Lý Thu Thủy

Sau lưng nữ tử áo trắng giống như mọc một đôi mắt, cô ta xoay eo, cơ thể nghiêng qua một bên, lần lượt né tránh hai ám khí là Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử.

“Lăng Ba Vi Bộ?!”

Vương Viễn nhận ra một chiêu này, chính là Cước Đạp Thiên Tuyền bên trong Thất Đạp Tinh Cương, ở trong trò chơi thì công pháp này tên là Lăng Ba Vi Bộ.

Hiển nhiên nữ nhân này cũng là cao thủ của phái Tiêu Dao.

Phái Tiêu Dao không phải chỉ có một mình Tống Dương sao? Sao lại có cảm giác giống như rất nhiều người đều là đệ tử phái Tiêu Dao, con mẹ nó, người này còn kinh khủng hơn người kia.

“Duy Ngã Độc Tôn!”

Trong lúc suy nghĩ, tay của Vương Viễn cũng không rảnh rỗi, hắn khép hai tay lại, vận chuyển nội lực ở đan điền, tay phải đột nhiên đẩy về phía trước, một luồng chưởng lực hình chữ vạn hung mãnh cuồn cuộn đánh về phía nữ nhân kia.

Nữ tử áo trắng cảm nhận được chưởng phong ở phía đằng sau, cô ta lập tức xoay người lại.

Chỉ thấy nữ tử đeo khăn che mặt, hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, phong tình vạn chủng quyến rũ đến cực điểm, hơn nữa dường như Vương Viễn cũng đã từng trông thấy đôi mắt này ở đâu rồi.

Lúc này, tay áo của nữ tử áo trắng phất một cái, nhẹ nhàng tiếp được chưởng lực của Vương Viễn.

Nhưng sau khi tiếp một chưởng này, ánh mắt của nữ tử áo trắng đột nhiên thay đổi, cô ta vội vàng đạp chân, giống như một bức tranh, đỡ lấy chưởng lực của Vương Viễn sau đó bay về phía sau gần một trượng.

“??!!”

Sau khi rơi xuống đất, nữ tử áo trắng ý vị sâu xa nhìn Vương Viễn, sau đó nói: “Đại Kim Cương Chưởng của Thiếu Lâm tự quả nhiên là danh bất hư truyền, ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như vậy, vì sao không giúp ta một tay, tóm lấy con tiện nhân lùn tịt kia!”

“A di đà phật!”

Vương Viễn chắp tay trước ngực cười tủm tỉm nói: “Nữ thí chủ, giúp ngươi không khó, nhưng ngươi phải cho ta lý do để giúp ngươi!”

Người phụ nữ này hóa giải chưởng lực hung mãnh của Vương Viễn một cách nhẹ nhàng, võ công của cô ta quả thực sâu không lường được, Vương Viễn cũng không có ý định đắc tội với cô ta.

Nữ tử áo trắng nói: “Ta là hoàng phi của Tây Hạ - Lý Thu Thủy! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, vinh hoa phú quý hưởng thụ cả đời cũng không hết!”

Trong lúc nói chuyện, thông tin của Lý Thu Thủy lập tức xuất hiện ở trước mặt Vương Viễn.

...

Đúng như Vương Viễn dự đoán, Lý Thu Thủy cũng là cao thủ phái Tiêu Dao, cấp bậc lên tới 185, hoàn toàn là người có quyền thế tuyệt đỉnh!

“Thế nào?” Lý Thu Thủy lại nói: “Ngươi có thể có được bất cứ thứ gì ngươi muốn!” Nói tới đây Lý Thu Thủy còn quyến rũ liếc nhìn Vương Viễn: “Bao gồm ta... Ta rất thích những người đàn ông cường tráng như ngươi.”

“Hí...”

Vương Viễn giống như bị điện giật cả người run rẩy không ngừng, hắn không nhịn được nói: “Thôi bỏ đi... Tiểu tăng là người xuất gia, không đáp ứng được mấy lời này của ngài!”

Xét về thân phận, Vương Viễn là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, Liêu Quốc là một nước lớn có thể chống lại Đại Tống, một nước nhỏ như Tây Hạ sao có thể so bì được chứ, quyền thế của Vương Viễn cũng không hề thấp hơn Lý Thu Thủy, cũng sẽ không vì cô ta là hoàng phi mà thỏa hiệp.

Hơn nữa tu vi của Lý Thu Thủy cao như vậy, tám phần là người cùng thế hệ với Vô Nhai Tử, có thể sống đến bây giờ thì đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?

Tuổi của cao thủ phái Tiêu Dao cũng không thể phán đoán dựa vào vẻ bề ngoài. Dựa vào vẻ bề ngoài ngươi có thể nhìn ra một vị công tử nhẹ nhàng phiêu dật đã hơn chín mươi tuổi? Dựa vào vẻ bề ngoài ngươi có thể nhìn ra một tiểu cô nương mười mấy tuổi thật ra đã gần một trăm tuổi? Lấy một con số trung bình, Lý Thu Thủy kiểu gì cũng đã ngoài chín mươi.

Việc chơi đùa với mấy bà già lẳng lơ không thích hợp với Vương Viễn, nhưng Mario thì lại rất phù hợp, tên nhãi này cả một đầu tóc bạc không khác gì ông cụ non, đúng là trời sinh một đôi với Lý Thu Thủy.

Nếu Lý Thu Thủy nói sẽ lấy ra mấy quyển tuyệt học, Vương Viễn còn có thể suy nghĩ một chút, còn những thứ khác hắn lại không hề cảm thấy hiếm lạ.

“Ha ha! Một khi đã như vậy, vậy các ngươi hãy chết cùng con tiện nhân kia đi!”

Lý Thu Thủy cười lạnh một tiếng, cô ta đột nhiên nghiêng người, né tránh Điều Tử đang vung đại đao ở đằng sau lưng, đồng thời duỗi tay trái ra, hai ngón tay kẹp lấy vũ khí của Điều Tử đánh về phía bên cạnh.

Một đao của Điều Tử đánh về phía Phi Vân Đạp Tuyết đang cầm kiếm định đánh lén.

Hai người vội vàng thu hồi vũ khí, “rầm” một tiếng cả hai đều ngã lăn ra đất.

Hết cách rồi, tuy rằng cấp bậc của hai người cũng không thấp, một người cấp 90, một người cấp 100, nhưng hai người bọn họ cũng chưa phi thăng, thực lực kém khá xa so với cao thủ tiên thiên như Hổ Khiếu Sơn Hà, Long Đằng Tứ Hải, ở trước mặt cao thủ tuyệt đỉnh như Lý Thu Thủy tất nhiên là không chịu nổi một đòn.

Hiện tại người có thể đối đầu với Lý Thu Thủy chỉ có một mình Vương Viễn, cuộc chiến của những cao thủ đứng đầu, hai người quả thật không thể nhúng tay vào.

Sau khí đánh ngã hai người ở trên mặt đất, Lý Thu Thủy cũng không quay đầu lại, duỗi tay phải về phía sau, vung một chưởng đánh về phía Phi Vân Đạp Tuyết. Phi Vân Đạp Tuyết bèn vội vàng lấy ra một tấm Huyền Vũ phù đánh xuống mặt đất.

“Ầm vang!”

Một bức tường đá mọc lên, chặn lại chưởng lực của Lý Thu Thủy.

Ừ... Người thường không thể xen vào cuộc chiến của những cao thủ đứng đầu, nhưng người chơi Nhân Dân Tệ thì lại có thể.

Lý Thu Thủy biết ba người ai là kẻ khó đối phó nhất, tất nhiên sẽ không để ý tới sự sống chết của mấy con kiến, thân hình chợt lóe bay tới trước mặt Vương Viễn, vung một chưởng đánh về phía mặt của Vương Viễn.

Vương Viễn dùng tay ngăn lại, sử dụng chiêu Kiến Long Tại Điền đỡ lấy chưởng lực của Lý Thu Thủy, Tiềm Long Vật Dụng thuận thế bắn ngược chưởng lực của cô ta.

“Cũng thú vị đấy!”

Lý Thu Thủy thấy thế thì có chút ngoài ý muốn, cô ta xoay chân, giống như đang khiêu vũ xoay một vòng, làn váy chuyển động né tránh chưởng lực bắn ngược trở lại, đồng thời cũng đi tới bên cạnh Vương Viễn, hai ngón tay tàn nhẫn thọc về phía xương sườn của Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận