Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 761: Tương kế tựu kế

Bây giờ Một Đám Ô Hợp đã đánh thắng chiến đội Vạn Thánh Vô Cương mạnh nhất, những tuyển thủ dự thi khác nhất định sẽ nghiên cứu kĩ càng bọn họ, đến lúc đó cả đám sẽ bị người ta lột sạch từ đầu xuống chân, dưới tình huống đó, về bản chất là bên phe yếu thế, bọn họ dĩ nhiên chỉ có thể khiêm tốn chút, nếu không bản thân chết kiểu gì cũng không biết.

Cẩu thả mới là đạo lý.

“Tuy nói vậy nhưng ra rất khó chịu!” Bôi Mạc Đình chu mỏ nói: “Rõ ràng là chúng ta thắng, hiện tại thành ra như vậy, chúng ta làm sao ra đường gặp người đây? Sau này làm sao mà lăn lộn được?”

“Ha ha!”

Vương Viễn khẽ mỉm cười nói: “Tin vịt dù gì cũng chỉ là tin vịt, không có bằng chứng cụ thể, chờ chúng ta lấy được danh hiệu thiên hạ đệ nhất, những tin đồn nhảm này sẽ tự động biến mất mà thôi!”

Nói tới đây, Vương Viễn lại bảo: “Huống chi chúng ta thuộc về phe yếu, nếu có thể lấy yếu thắng mạnh, những tin đồn nhảm này không có chút bất lợi nào với chúng ta cả, còn sinh ra hiệu quả ngược ấy chứ.”

“Hiệu quả ngược?” Bôi Mạc Đình ngu ngơ chẳng hiểu gì.

“Ha ha!”

Thấy Bôi Mạc Đình nghe không hiểu, Điều Tử cười nói: “Không hiểu đúng không, đây gọi là tiếp thị ngược, Ngưu ca quả nhiên đa mưu túc trí.”

Tin vịt thực ra có tính hai chiều.

Chiến đội vô danh Một Đám Ô Hợp đánh thắng Vạn Thánh Vô Cương xong lập tức bị người ta nói là bán độ, đây vốn là một hành vi mang nặng thành kiến.

Đối với loại thành kiến này, chỉ cần dùng thực lực để chứng minh bản thân, xóa bỏ tin đồn, hướng đến một hình mẫu truyền cảm hứng.

Tin đồn lúc trước càng sôi sục bao nhiêu thì khi vỡ lẽ sẽ sinh ra lực tuyên truyền lớn bấy nhiêu và hết thảy đều đảo ngược.

“Ngươi đúng là âm hiểm xảo trá…”

Điều Tử giải thích xong, nhóm Một Đám Ô Hợp rốt cuộc cũng biết được ý đồ thực sự của Vương Viễn, thi nhau cảm thán không thôi.

Tên hòa thượng này nhìn thì nghiêm túc lắm, nhưng bên trong lại đầy một bụng ý xấu, đúng là thích ra vẻ đạo mạo.



Đỉnh Hoa Sơn là cuộc so tài cao nhất Hoa Sơn Luận Kiếm, thời gian so ra nhiều hơn hẳn những trận tranh tài trước.

Ngày tranh tài đầu tiên kết thúc, mười loại mất năm, chỉ còn năm chiến đội tiến vào vòng chung kết ngày thứ hai.

Trận chung kết ngày thứ hai, đội ra sân của vòng đầu tiên chính là chiến đội Một Đám Ô Hợp, đối thủ của bọn họ tên là “Tranh Đoạt Trung Nguyên”. Tranh Đoạt Trung Nguyên mặc dù là một chiến đội chuyên nghiệp nhưng chỉ thuộc dạng bên lề, so với Vạn Thánh Vô Cương không biết thua kém bao nhiêu lần.

Hơn nữa bên họ quản lý yếu kém, thành tích những năm gần đây tệ hại không nói, hiệu ích chẳng ra làm sao, lợi ích không đủ khiến trong đội thiếu tinh thần đoàn kết, đội trưởng Nước Chảy Hoa Trôi của bên họ còn chủ động nói chuyện riêng với Phi Vân Đạp Tuyết, tuyên bố chỉ cần hắn ta ra giá, gã sẽ chủ động rút khỏi cuộc thi.

Không khó để nhận ra, người này sắp đến tuổi giải nghệ, vò đã mẻ lại sứt nên tính kiếm một khoản tiền lớn đây.

“Giờ làm thế nào?”

Nhận được tin nhắn của Nước Chảy Hoa Trôi, Phi Vân Đạp Tuyết có hơi ngỡ ngàng, vội vàng xin ý kiến của Vương Viễn.

Nói thật, mặc dù Phi Vân Đạp Tuyết thích cầm tiền làm việc thật, nhưng không phải người thích đầu cơ trục lợi, ít ra rất tôn trọng chuyện thi đấu, mấy chuyện đánh mất lương tâm này xin để lại cho người trong nghề xử lý vậy.

Cơ hội tốt như thế, người thất đức như Vương Viễn sao có thể bỏ qua được chứ.

“Ha ha!”

Thấy Nước Chảy Hoa Trôi gửi tin cho Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn nhịn không được đắc ý nói: “Thấy không, tin vịt có tác dụng rồi đấy! Đã có người đưa đến miệng rồi!”

“Vậy theo ý ngươi nên ra giá bao nhiêu?” Phi Vân Đạp Tuyết dần bị Vương Viễn dẫn lệch đường ngay.

“Ra giá cái rắm ấy!” Vương Viễn nói: “Chuyện này còn cần dùng tiền à? Ngươi cứ làm theo lời ta nói, thế này, thế này.”

“??? Vậy cũng được hả? Sẽ không bị người ta truyền ra ngoài đó chứ?”

Phi Vân Đạp Tuyết trố mắt nghẹn họng.

“Đó gọi là tương kế tựu kế, chúng ta có đồng ý với bọn họ đâu, nói suông không có hiệu lực!” Vương Viễn nói tiếp: “Kẻ không tham lam sẽ không mắc lừa! Ta đang dạy gã làm người đó! Vì tốt cho gã cả!”

“Ực!”

Phi Vân Đạp Tuyết lau mồ hôi lạnh, sau đó trả lời tin nhắn của Nước Chảy Hoa Trôi: “Ra giá gì mà ra giá! Chúng ta là chiến đội đứng đắn!”

“Chiến đội đứng đắn? Ha ha, ông chủ Phi Vân à, ngươi nghiêm túc đấy chứ?” Câu trả lời của Nước Chảy Hoa Trôi mang theo vẻ giễu cợt.

“Chiến đội của chúng ta mặc dù yếu nhưng vẫn có nhân cách, há lại đi làm loại chuyện đó!” Phi Vân Đạp Tuyết nói đầy chính trực nghiêm minh: “Song trong đội ta có vài thành viên yếu kém quá mức, xong cuộc thi này ta định thành lập một chiến đội mới!”

“Hử?” Nước Chảy Hoa Trôi nhìn thấy tin Phi Vân Đạp Tuyết gửi thì hai mắt đột nhiên tỏa sáng: “Chẳng lẽ ông chủ Phi Vân định tài trợ chiến đội?”

Chiến đội Tranh Đoạt Trung Nguyên đi đến bước đường ngày hôm này suy cho cùng đều do vấn đề tiền tài trợ cả, chuyện lôi kéo nhà tài trợ khiến Nước Chảy Hoa Trôi đau lòng vô cùng nên giờ khá nhạy cảm trước lời nói của Phi Vân Đạp Tuyết.

Phi Vân Đạp Tuyết là ai chứ? Người có tiền nhất trò chơi đó! Cả đời gắn liền với ba chữ - không thiếu tiền!

Nếu có thể lôi kéo tài trợ từ hắn, há chẳng phải là…

“Ta đang có ý định vậy!” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Ngươi biết đấy, ta không thiếu tiền, nuôi một chiến đội chắc chắn không phải vì kiếm tiền, chỉ cần vui vẻ hợp tính là được, thực lực ra sao không quá quan trọng. Ngươi biết Bạch Hạc Lưỡng Sí chứ? Ta cũng rất thích tính cách của hắn ta! Ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Bạch Hạc Lưỡng Sí?”

Nhìn thấy bốn chữ Bạch Hạc Lưỡng Sí này, đầu óc Nước Chảy Hoa Trôi bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.

Đây rõ ràng là ám chỉ đặc biệt!

Bạch Hạc Lưỡng Sí là nhân vật thế nào chứ? Nhưng khi thi đấu lại bại bởi Một Đám Ô Hợp, trong đó nhất định có mờ ám, bán độ là chuyện ván đã đóng thuyền, còn vì sao bán độ thì không biết được.

Tuy nói mấy trăm triệu cám dỗ thật, nhưng vẫn kém hơn ôm bắp đùi người có tiền như Phi Vân Đạp Tuyết.

Dẫu sao tiền xài là hết, nếu gia nhập chiến đội của Phi Vân Đạp Tuyết còn có phiếu ăn lâu dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận