Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 871: Hải Đại Phú tới

“Mẹ nó chứ…”

Nhìn thấy thông tin của Sấu Đầu Đà, Vương Viễn phải gọi là sụp đổ.

Tuy rằng Mao Đông Châu giỏi hơn Ngao Bái, nhưng thực lực cũng chỉ ở trình độ cấp tám mươi lăm, Vương Viễn tự cho rằng mình liên thủ với Phương Đông Chưa Tỏ, vẫn có thể dễ dàng giải quyết được. Nhưng Sấu Đầu Đà hiện tại này quả thực là mạnh đến vô lý, vậy mà lại là cấp một trăm.

Cấp một trăm là khái niệm gì?

Khúc Linh Phong thân là đồ đệ của Hoàng Dược Sư cũng chỉ mới cấp chín mươi (trạng thái tàn phế), Lý Mạc Sầu tàn độc như thế cũng mới cấp chín mươi năm, mà cấp một trăm, trên cơ bản là trình độ hàng chữ Huyền trong Thiếu Lâm tự, hoặc cao thủ dưới chưởng môn các môn phái lớn.

BOSS ở cấp bậc này, tuy không thể so với các đại cao thủ tuyệt đỉnh như Tiêu Phong và Ngũ Tuyệt kia, nhưng cũng đủ để không có đối thủ trong võ lâm, sở hữu danh vọng và địa vị nhất định trong giang hồ, không ngờ viên thịt này lại mạnh mẽ như vậy.

Đương nhiên, tới cũng đã tới rồi, đi cũng không thể đi được!

Dù sao thì Vương Viễn vẫn còn cứu viện chưa tới.

“A di đà Phật!”

Hắn lùi lại nửa bước, chậm rãi nói: “Hóa ra là Liêu Đông Sầu tôn giả, tiểu tăng tới đây cũng không có ác ý, cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của hai vị, chỉ cần lấy được kinh thư đã mất của Thiếu Lâm tự, thì tiểu tăng lập tức đi ngay, chuyện này hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”

Đồng thời, hắn thầm nghĩ: “Sao Tiểu Quế Tử này lại hành động chậm như vậy…?”

“Hòa thượng thối!”

Sấu Đầu Đà tức giận bảo: “Tứ Thập Nhị Chương Kinh là vật của đảo Thần Long ta, có liên quan gì đến Thiếu Lâm Tự ngươi? Xem ra ngươi đang rượu mời không uống thích uống rượu phạt đây mà!”

Trong khi nói chuyện, Sấu Đầu Đà phi người bay lên, giơ tay tung một chưởng về phía Vương Viễn.

Tên béo chết tiệt này vừa lùn vừa tròn, nhưng thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn, trong phút chốc, một chưởng đã sắp bổ tới nơi.

Đối mặt với BOSS cao hơn mình ước chừng năm mươi cấp, Vương Viễn hiển nhiên không dám chậm trễ, hai tay chập lại, sử dụng [Kim Cương Bái Tháp].

“Coong!”

Một đường sáng màu vàng phát ra, bao trùm lấy Vương Viễn, một chưởng của Sấu Đầu Đà vỗ lên ngực của hắn, nhưng hắn lại không bị thương chút nào.

Bàn về chưởng lực thì Sấu Đầu Đà quả thực không yếu, nhưng phán định công kích vẫn kém hơn Ngao Bái không ít.

Đỡ một chiêu của Sấu Đầu Đà xong, Vương Viễn với tay trái về trước, sử dụng [Hồ Giảo Man Triền] túm cổ tay của gã, năm ngón tay phải quặp lại, dùng một chiêu [Ác Long Đào Tâm Trảo], đâm vào ngực của gã một cách dữ tợn.

“Võ học phái Nam Hải!”

Sấu Đầu Đà thấy thế, vội vàng vận nội lực, dùng chân khí hộ thân bảo vệ ngực.

“Phập!”

Một tiếng nặng nề vang lên, Vương Viễn túm vào ngực gã, nhưng năm ngón tay đã không còn cắm vào trong ngực của đối thủ giống như tưởng tượng, ngược lại, còn bị chân khí hộ thân của gã bắn ngược.

Đồng thời, tay phải của Sấu Đầu Đà dùng lực, đánh văng bàn tay trái đang nắm cổ tay mình của Vương Viễn, sau đó nhảy về sau.

Khi hai người đang đánh nhau, Phương Đông Chưa Tỏ hiển nhiên cũng không nhàn rỗi, mà cầm chủy thủ, lén lút vòng ra sau lưng Sấu Đầu Đà, ngồi xổm xuống, chủy thủ hướng lên, rồi đột nhiên đâm lên.

Một nhát đâm này giáng tới, nếu “phối hợp” tình thế, thì Sấu Đầu Đà thể nào cũng bị một đao của Phương Đông Chưa Tỏ cắm cho sinh ra bóng ma tâm lý, nhưng ai mà ngờ được, tên đầu đà béo có thân hình ục ịch này… Cho dù Phương Đông Chưa Tỏ đã ngồi xổm trên đất để tấn công, nhưng một đao này cũng không đâm trúng chỗ “yếu hại”, mà lại cắm vào eo sau của Sấu Đầu Đà.

“Tiểu nhân bỉ ổi!”

Sấu Đầu Đà đã hình dung vô cùng chuẩn xác, sau đó vỗ một chưởng về sau.

Thân thủ của Phương Đông Chưa Tỏ cực nhanh, lăn về sau một cái, tránh đòn tấn công của gã, rồi lăn thẳng đến dưới giường.

Giờ này khắc này, Mao Đông Châu quần áo không đủ che thân đang ngồi ở bên giường, Phương Đông Chưa Tỏ nằm trên mặt đất, từ dưới nhìn lên thấy một mảnh trắng như tuyết. Tuy rằng hệ thống sẽ không thô bỉ đến mức thiết kế ra vị trí riêng tư, nhưng ở góc độ này cũng khiến hắn ta được mở mang tầm mắt, lập tức có một loại thôi thúc không muốn dứng dậy.

“Đê tiện vô sỉ!”

Mao Đông Châu vừa sợ vừa giận, tặng cho Phương Đông Chưa Tỏ một “bình luận kém”, sau đó vận Hóa Cốt Miên Chưởng, bổ thằng xuống đầu của hắn ta.

“Vù!”

Hóa Cốt Miên Chưởng sắp đánh trúng người Phương Đông Chưa Tỏ.

Lúc này, một cánh cửa sổ khác thình lình bị người bên ngoài đẩy toang ra, kèm theo đó là một tràng ho sù sụ. Một thái giám già sắc mặt vàng vọt, biểu cảm âm trầm xuất hiện trước giường của thái hậu, năm ngón tay sắc nhọn như móng gà chụp thẳng về phía ngực Mao Đông Châu.

Mao Đông Châu giật mình hoảng hốt, cuống quýt thu hồi chưởng lực để né tránh công kích của lão thái giám kia.

Nhưng thủ pháp của lão ta cực kỳ nhanh, mặc dù không chụp trúng ngực Mao Đông Châu nhưng cũng xé được một mảng vải lớn từ người bà ta.

Lại một mảng trắng nõn nà đập vào mắt.

“Chao chao…”

Phương Đông Chưa Tỏ trong lúc thán phục vẫn không quên lật đật đứng dậy, la lên vội vàng: “Hải công công cứu mạng!”

Lão thái giám này không phải ai khác mà chính là Hải Đại Phú.

“Lão già kia, sao ngươi dám vô lễ với ai gia!” Mao Đông Châu tức giận nói.

“Khụ khụ!” Hải Đại Phú tằng hắng một tiếng, cười nói: “Lão phu không nhìn thấy gì cả! Sao lại nói là vô lễ được? Vả lại, yêu phụ Thần Long Giáo ngươi mà cũng dám giả mạo thái hậu hả?”

“Ầy!” Phương Đông Chưa Tỏ nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Hóa ra Hải công công cũng biết, thật là đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc?” Hải Đại Phú hỏi ngược lại.

“Chuyện này…”

Phương Đông Chưa Tỏ hơi sửng sốt. Không có gì đáng tiếc cả, Hải Đại Phú là tên thái giám, Mao Đông Châu có cởi sạch cho lão ta nhìn thì thế nào? Cảnh giới của thái giám cao như vậy đó…

“Càn rỡ!”

Hai người này một xướng một họa chọc Mao Đông Châu tức giận, bà ta điên tiết lao qua tấn công.

Bởi vì mới rồi cưỡng chế thu lực, Hóa Cốt Miên Chưởng của Mao Đông Châu đang trong thời gian chờ, cho nên lần này không có mà xài, bà ta chuyển sang dùng [Bát Quái Du Long Chưởng] xoay vòng quanh Hải Đại Phú, thân pháp cực nhanh, không ngừng đánh chưởng lên người mục tiêu. Hải Đại Phú đứng sừng sững chống đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận