Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1470: Cưu Ma Trí lại tham gia náo nhiệt

Bởi lẽ thực lực của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác sàn sàn như nhau, Mộ Dung Phục lại kém xa Tiêu Phong, so sánh hai cặp cha con này, tất nhiên là nhà Mộ Dung không địch lại nổi.

Chẳng qua nhìn thấy người ta lên núi cùng với cha mình, Vương Viễn lại lẻ loi một mình, điều này khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ, vì thế lớn tiếng nói: “Thiếu Lâm là nơi đất Phật, đừng có xông loạn!”

Có lý do để xuất binh, đúng là rất thoải mái!

Cho dù có nhặt đầu của người khác thì đó cũng là một việc hợp tình hợp lý hợp logic.

Tiêu Phong dù sao cũng là một người trẻ tuổi cường tráng, khinh công tốt hơn rất nhiều, lúc Mộ Dung Bác chạy tới cửa chùa Thiếu Lâm tự, Tiêu Phong đã đuổi theo, y đánh ra một chưởng từ khoảng cách mấy trượng, chưởng lực bay thẳng tới phía sau lưng Mộ Dung Bác.

Mộ Dung Bác xoay người đỡ đòn, lão ta bị đánh phải lui về phía sau một bước, theo đà nghiêng người trốn ra phía sau cửa chùa.

Cha con Tiêu Phong sao có thể để lão ta thoát thân, hai người vẫn đuổi theo không bỏ.

Vương Viễn sợ Mộ Dung Bác bị Tiêu Phong giết chết, bản thân không “last hit” được, vì thế quất roi vào gấu, đuổi theo không bỏ.

Thiếu Lâm tự nơi nơi đều là điện phủ hành lang gấp khúc, tuy rằng chưởng lực của Tiêu Phong rất mạnh, nhưng vẫn không thể đánh được Mộ Dung Bác.

Bốn người đuổi theo nhau, nháy mắt đã tới Tàng Kinh Các.

“Người nào tự tiện xông vào Tàng Kinh Các?”

Mười tám người đồng bảo vệ Tàng Kinh Các hét lớn một tiếng, cầm vũ khí ngăn cản Mộ Dung Bác.

Đôi tay Mộ Dung Bác điểm một cái, chỉ một hiệp mà lão ta đã đánh ngã mười tám người đồng của Thiếu Lâm tự, sau đó xông vào bên trong Tàng Kinh Các.

Tiêu Phong và Tiêu Viễn Sơn cũng đi vào, Vương Viễn thu hồi tọa kỵ, nối đuôi nhau bước vào.

Sau khi bước vào Tàng Kinh Các, Vương Viễn lui về phía sau một bước, hắn đứng ở cửa, trông coi cửa chính, sợ Mộ Dung Bác chạy trốn.

Lúc này, Mộ Dung Bác lại quay đầu lại, lão ta nhìn Tiêu Viễn Sơn, cười lạnh nói: “Tiêu Viễn Sơn, hai cha con các ngươi cùng lên hay là chỉ riêng chúng ta đánh nhau, đánh đến một mất một còn?”

“Hừ!”

Tiêu Viễn Sơn hừ lạnh nói: “Mối thâm thù đại hận giữa chúng ta đến chết cũng không giải quyết hết được. Việc này không thể đánh giá bằng võ nghệ, tất nhiên là hai cha con ta cùng lên để lấy tính mạng ngươi.”

“Nói rất đúng!”

Vương Viễn cũng đứng một bên nói hùa: “Nói nhiều với loại người đê tiện này làm gì! Đi lên siêu độ lão ta luôn cho rồi!”

Đồng thời Vương Viễn cũng thầm nghĩ trong lòng: Võ công của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác sàn sàn như nhau, 1v1 thì không biết sẽ đánh tới lúc nào, nếu Tiêu Phong cùng lên thì chắc chắn sẽ lấy được đầu của lão ta.

“Đại sư Ngộ Si, ngươi chạy theo tới đây làm gì?” Mộ Dung Bác liếc nhìn Vương Viễn, lạnh như băng hỏi: “Nhân lúc lão phu không có thời gian quan tâm đến ngươi, ngươi còn không mau cút đi!”

“Nói mấy lời vô nghĩa! Nơi này là cấm địa của Thiếu Lâm tự, người nên cút là ngươi mới đúng!” Vương Viễn nói: “Lão già khốn khiếp này, sư phụ ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại hãm hại lão. Hôm nay ta muốn giúp Tiêu lão tiên sinh và sư huynh ta bắt lấy tên đầu sỏ gây tội là ngươi, trả lại sự trong sạch cho sư phụ ta, để thiên hạ này đều biết.”

Lời này của Vương Viễn một nửa là nói cho Mộ Dung Bác nghe, một nửa là nói cho cha con Tiêu Phong nghe.

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, người hại cả nhà các ngươi là Mộ Dung Bác, Huyền Từ cũng là người bị hại, chúng ta mới là người cùng thuyền. Bây giờ ta giúp ngươi “làm thịt” Mộ Dung Bác, hai người các ngươi đừng gây phiền toái cho Huyền Từ nữa.

Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta phải nói đạo lý.

Tiêu Viễn Sơn không quen Vương Viễn, nhưng Tiêu Phong lại là một người nhân nghĩa, hiểu sự đời, nếu chuyện này được làm rõ, tất nhiên y sẽ không tiếp tục khiến Huyền Từ khó xử.

“Ha ha ha!”

Mộ Dung Bác cười ha ha nói: “Ba người các ngươi cùng lên thì sao chứ?”

“Ha ha!”

Mộ Dung Bác còn chưa dứt lời, một góc khác của Tàng Kinh Các đột nhiên truyền tới một tiếng cười.

Chỉ thấy một vị phiên tăng ăn mặc đẹp đẽ chậm rãi bước tới.

“Cưu Ma Trí!!!”

Nhìn thấy người tới là ai, trong lòng Vương Viễn không khỏi cả kinh, tên này đi theo từ lúc nào vậy.

“Mộ Dung lão tiên sinh, đã lâu không thấy!”

Cưu Ma Trí chắp tay trước ngực, hành lễ với Mộ Dung Bác: “Biết lão tiên sinh vẫn còn sống, tiểu tăng cảm thấy rất vui!”

Mộ Dung Bác cũng thi lễ: “Cảm ơn đại sư đã nhớ mong!”

Cưu Ma Trí nói với vẻ khiêm tốn: “Đâu có đâu có! Tình nghĩa giữa chúng ta, tiểu tăng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!”

“Một chút việc nhỏ có gì đâu!” Nói tới đây, Mộ Dung Bác vô cùng đắc ý: “Tiêu lão hiệp, Tiêu thiếu hiệp, vị thần tăng Cưu Ma Trí này chính là Đại Luân Minh Vương của nước Thổ Phiên, Phật pháp vô cùng uyên thâm, võ công còn cao hơn cả tại hạ, phải nói là rất ít người có thể địch lại y ở thời điểm hiện tại.”

“Má nó!”

Nửa đường lại nhảy ra một tên Cưu Ma Trí, điều này đã nằm ngoài dự đoán của Vương Viễn.

Khó trách tên Mộ Dung Bác này không chạy trốn xuống dưới chân núi, trái lại lại chạy lên trên núi, hóa ra ở trong Tàng Kinh Các này có người giúp đỡ, có Cưu Ma Trí gia nhập, chuyện này cũng không dễ giải quyết chút nào.

Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong nghe vậy, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Mộ Dung Bác nói Cưu Ma Trí mạnh hơn mình chắc chắn là khoác lác, nhưng cho dù tên hòa thượng này không mạnh hơn Mộ Dung Bác, nhưng thực lực của y cũng không thể coi thường. Nếu Cưu Ma Trí giúp Mộ Dung Bác, vậy ai thắng ai thua cũng khó đoán.

“Cha con họ Tiêu muốn giết ta, ý của đại sư thế nào?” Mộ Dung Bác hỏi Cưu Ma Trí.

Cưu Ma Trí thản nhiên nói: “Tri kỉ với nhau, sao ta có thể ngồi yên chứ?”

Cưu Ma Trí gia nhập trận doanh nhà Mộ Dung, tình thế bắt đầu có sự thay đổi.

Bây giờ là hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đánh với hai vị cao thủ tuyệt đỉnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Viễn thấy đội hình đánh nhau phô trương như vậy.

Bốn người đều có võ công đứng đầu thiên hạ.

Tiêu Phong có hai tuyệt học là Hàng Long và Cầm Long, Chân Long Hộ Thể thiên hạ vô song.

Tiêu Viễn Sơn sát tính tận trời tàn sát vô số, chẳng khác nào Bạch Hổ giáng thế.

Hỏa Diễm Đao của Cưu Ma Trí đã Đăng Phong Tạo Cực, giống như Hỏa thần tại thế.

Vật Đổi Sao Dời của Mộ Dung Bác, tựa như biển rộng vô lượng.

Cho dù là ai thì người đó cũng là một vị cao thủ tuyệt đỉnh có thể càn quét thiên hạ, bây giờ lại chuẩn bị chém giết ở trong Tàng Kinh Các nhỏ bé này, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy sẽ thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận