Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 473: Bị thương và đào vong

Người chơi mới rất dễ hòa mình vào cốt truyện của trò chơi, Tống Dương vốn là một người khá đơn thuần, thấy Kiều Phong khí phách ngút trời như vậy thì dĩ nhiên không muốn đối đầu với y, chẳng qua ngại nhiệm vụ xuất sư của mình nên mới không ra tay giúp đỡ.

Thế nhưng Tống Dương nhìn thấy Vương Viễn giúp Kiều Phong thì dĩ nhiên không muốn đối đầu với hắn… Cô ra tay giúp Vương Viễn hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lý.

Con gái ấy mà, sống cảm tính hơn là lý tính, cô nàng chẳng để ý sau khi Vương Viễn sẽ có kết quả như thế nào.

Song Tống Dương không giải thích vì sao cô giúp Vương Viễn, mà nói với giọng khó chịu: "Nhiệm vụ của ta bị ngươi quấy rối, ra không xuất sư được, ngươi xem mà xử lý đi."

"Ta còn làm sao được nữa? Tiếp tục nuôi ngươi thôi!"

Vương Viễn khiến nhiệm vụ xuất sư của Tống Dương thất bại nên cảm thấy rất hổ thẹn, thái độ mềm mỏng hơn hẳn, không còn ác liệt như lúc trước nữa.

"Cái tên gia súc nhà ngươi!"

Lúc này Mario cũng nhận ra Vương Viễn, tiến lại đạp mạnh cho hắn một phát: "Ngươi suýt chút nữa kẹp nổ đầu ta!"

"Bố tổ sư nhà ngươi ấy!" Vương Viễn trở tay đập Mario té xuống đất: "Ngươi suýt chút nữa bóp nát bi ta!"

"Má! Hai ngươi bậy quá!"

Tống Dương bịt tai, tỏ vẻ ghét bỏ.

Kiều Phong được cứu đi, quần hào trong trang đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mấy người Vương Viễn giúp Kiều Phong nhưng dù sao cũng là đệ tử thủ tịch trong các môn phái lớn, những nhân sĩ giang hồ này chỉ dám bắt nạt Kiều Phong đã lâm vào tình cảnh chó nhà có tang mà thôi, dĩ nhiên không dám đắc tội đệ tử môn phái lớn.

Thấy ba người Vương Viễn không coi ai ra gì nói móc nhau, mọi người cũng chẳng dám bắt bọn họ.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thấy Mario và Tống Dương tỏ vẻ quen biết với Vương Viễn thì nhịn không được hỏi. Vì nhiệm vụ đối lập nên người chơi làm nhiệm vụ không có hận thù cá nhân gì. Kiều Phong không còn ở đây, trạng thái đối lập giữa hai bên cũng mất, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cực kỳ tò mò rốt cuộc hòa thượng nhỏ con kia là ai.

"Hắn là..."

"Ta tên là Tiểu Mộc Không Phải Tiểu Mộ!"

Mario vừa định để lộ thân phận của Vương Viễn thì hắn đã vượt lên chặn lời, báo tên gọi đang sử dụng hiện tại.

"Tiểu Mộc Không Phải Tiểu Mộ? Rồi! Ta đã nhớ kỹ!"

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm gật đầu, thở dài rồi cùng với Ba Nghìn Thế Giới rời khỏi Tụ Hiền Trang.

Lúc này chắc hẳn trong lòng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm mất mát lắm. Gã này vốn cho rằng sau khi mình học được “Dịch Cân Kinh” sẽ vô địch thiên hạ, nhưng giờ mới được mấy ngày đã liên tục gặp trắc trở. Đầu tiên gã bị Ngưu Đại Xuân đè xuống đất đấm tơi bời, sau đó lại bị một người chơi chưa từng nghe tên bao giờ đánh cho không chống đỡ nổi, giờ chẳng biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của gã nữa.

"Kiều Phong bị bắt đi rồi... Còn cô nương này thì sao đây?"

Đám người trong trang nhốn nhao giải tán, A Châu cô nương ở trong sảnh đường đã thoi thóp… Tống Dương liếc nhìn A Châu rồi hỏi Vương Viễn.

Đám vô dụng và nhát gan trên Tụ Hiền Trang không hề có nhân phẩm cao thượng như trong tưởng tượng.

Vì bắt Kiều Phong, bọn họ thậm chí còn nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi như tấn công một cô gái vô tội, nhân phẩm ra sao có thể thấy được.

Trận chém giết Kiều Phong vừa rồi, nhân sĩ giang hồ trong Tụ Hiền Trang thương vong hơn phân nửa, mà trong số đó không thiếu người thân, anh em và bạn bè thân thiết nhất của những người may mắn sống sót. Bây giờ Kiều Phong bị người ta bắt đi, đám khốn khiếp này chẳng phải sẽ lôi A Châu ra trút giận sao?

Vả lại, A Châu dính chưởng lực của Đại Kim Cương Chưởng, dựa cả vào chân khí của Kiều Phong mới vớt được mạng. Giờ y không ở đây, không cung cấp chân khí được, A Châu đi đời nhà ma chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Những người trong giang hồ này ai nấy đều có ngoại hình kỳ quái, không chừng có đam mê gì đấy, người biết lợi dụng thời cơ như Đoàn Dự cũng chẳng phải số ít. Tống Dương là con gái, còn là người mới chơi, dĩ nhiên không đành lòng nhìn A Châu rơi vào kết cục như vậy.

"Không sao đâu!"

Vương Viễn khoát tay bảo: "Nàng ta không phải NPC cao cấp gì, chết rồi chẳng mấy chốc lại đổi mới."

Trong trò chơi ấy mà, NPC cũng có thể đổi mới, điểm khác nhau chỉ là chu kỳ mà thôi.

Một Boss siêu cấp như Kiều Phong chu kỳ đổi mới có khi dài tới tận một năm, nhưng loại cấp bậc chẳng đáng nhắc tới như A Châu tối đa chỉ mất một tuần.

Chờ những NPC nhỏ này đổi mới rồi, chương trình cũng được thiết lập lại, chết như thế nào cũng quên mất, chết nhanh đổi mới lẹ mới là đạo lý.

"Hừ! Hai chuyện này sao giống nhau được!"

Tống Dương nói: "Kiều Phong vì cứu nàng ta sẵn sàng xông vào Tụ Hiền Trang, chúng ta cứ để nàng ta chết như vậy à? Nhiệm vụ xuất sư của ta chẳng phải sẽ lãng phí một cách vô ích sao?"

Đúng vậy thật, Tống Dương vì giúp Vương Viễn cứu Kiều Phong đã từ bỏ nhiệm vụ xuất sư của mình, hiện tại Kiều Phong chưa biết sống chết ra sao thì thôi đi, ngay cả chút tưởng niệm cuối cùng cũng bị cắt đứt mất, vậy nhiệm vụ xuất sư của cô bỏ uổng quá chứ còn gì.

Tống Dương dù sao cũng chỉ là người mới tiếp xúc với trò chơi, sự đồng cảm với NPC trong này sâu hơn người chơi già dặn kinh nghiệm nhiều, dĩ nhiên là không sắt đá như Vương Viễn.

"Ặc... Ngươi nói đúng!"

Vương Viễn hơi bó tay, suy tư một lát rồi chỉ vào Tiết Mộ Hoa và nói: "Bây giờ cứu được nàng ta chỉ có sư huynh của ngươi thôi… Vừa rồi ta giúp Kiều Phong, lão chắc sẽ không nghe ta đâu."

"Sư huynh..."

Tống Dương nghe vậy, quay lại hỏi Tiết Mộ Hoa: "Ngươi có thể cứu nàng ta đúng không?"

"Chuyện này ấy hả…"

Tiết Mộ Hoa hơi khó xử: "Cứu thì cứu được, có điều không hợp quy củ lắm."

"Quy củ? Quỷ củ gì?" Tống Dương buồn bực hỏi tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận