Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1403: Không nên đặt tất cả trứng gà vào chung một giỏ

Theo cách nói của Chu Nguyên Chương, y chung quy chỉ tới giúp đỡ, cụ thể nên làm thế nào phải xem quyết định của người đứng đầu, y không thể vượt quá chức phận, giọng khách át mất giọng chủ được.

Thế khác gì đang nói, một mình ngươi làm nhiệm vụ đi, đừng trông cậy vào một NPC như ta, ta chỉ cho ngươi chút đầu mối thôi, kế tiếp hành động ra sao do ngươi làm chủ cả.

Đối với hàm ý của Chu Nguyên Chương, Vương Viễn chỉ đành bó tay.

“Này là gì?” Vương Viễn chỉ vào một ký hiệu rồi hỏi.

Coi bản đồ thì đây hẳn là vị trí đê Hán Thủy.

“Nơi lính Mông Cổ đóng quân!” Chu Nguyên Chương nói: “Lần trước Ngưu nguyên soái phá đập nước làm ngập Phàn Thành uy chấn cả Hoa Hạ, lần này lính Mông Cổ vô cùng chú trọng đến việc phòng vệ đê Hán Thủy. Những nơi hiểm yếu ở Hán Thủy đều có quân đội trú đóng.”

“Ra là vậy!”

Vương Viễn lại liếc mắt nhìn đống thuốc nổ trong túi đồ của mình.

Ngã một keo, neo một nấc, việc kiểm điểm sau mỗi trận chiến chính là nguyên do giúp lính Mông Cổ vẫn vô địch thiên hạ đến giờ. Nếu Vương Viễn vẫn định dùng kế sách phá hoại như lần trước thì khả năng quân Mông Cổ dẫm lên vết xe đổ của chính mình là rất thấp.

Ý thức tác chiến của người Mông Cổ mạnh như vậy, sao có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ được?

“Thế chỗ này thì sao?”

Vương Viễn lại chỉ một ký hiệu gần đại bản doanh của quân Mông Cổ nhất.

“Nguồn nước!”

Chu Nguyên Chương híp mắt cười nói: “Lần trước lính Mông Cổ bị các ngươi chơi một vố nặng đến phát sợ, cho nên không dám dùng nước sông nữa mà tự đào giếng, còn cử trọng binh canh phòng cẩn thận…”

Vương Viễn: “…”

Mẹ nó chứ, quân Mông Cổ chặn đứng mọi khả năng, không để lọt bất kỳ sơ hở nào.

Sớm biết thế này hồi trước bảo vệ Tương Dương đã giấu bớt nghề, nếu không hiện tại đến chút đường lui cũng không có.

“Lương thảo thì sao?” Vương Viễn lại hỏi Chu Nguyên Chương.

“Đằng này!”

Chu Nguyên Chương chỉ vào vị trí trung tâm: “Chính nó…”

“Ta biết rồi!” Vương Viễn gãi đầu.

Lần này người Mông Cổ đúng là chẳng chừa cho Vương Viễn chút cơ hội đột phá nào.

Từ đê Hán Thủy đến nguồn nước dùng hàng ngày và lương thảo đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, bọn họ sợ ác mộng lặp lại, khi đó quân sĩ không những bị ngộ độc mà lương thảo cũng bị đốt sạch, cuối cùng không biết phải làm sao, đi tìm lương thảo xong lại bị người ta đốt tiếp.

“Thật ra địch canh phòng kín kẽ như vậy chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Chu Nguyên Chương híp mắt cười nói.

“Ồ? Ngài có thể nói cụ thể hơn chút không?” Vương Viễn hỏi.

“Chuyện này… không thể trình bày quá cặn kẽ… Ta chỉ là người đến đây phụ tá cho ngươi thôi.” Chu Nguyên Chương tỏ vẻ không mấy tình nguyện.

“Ầy…”

Vương Viễn lôi Võ Mục Di Thư ra nhét vào trong tay Chu Nguyên Chương rồi nói: “Tổ gia gia của ta ơi, hòa thượng ta biết được sự lợi hại của ngài rồi! Ngài thông minh như vậy chắc chắn có cách giúp ta mà không vi phạm luật.”

“Khà khà khà khà!”

Cú tâng bốc này của Vương Viễn quá tự nhiên, nhất là quyển Võ Mục Di Thư kia càng khiến Chu Nguyên Chương như mở cờ trong bụng, độ thiện cảm với Vương Viễn tăng lên vùn vụt.

“Ngươi cũng là người thông minh, vậy ta sẽ dùng cách của người thông minh để nói với ngươi.” Chu Nguyên Chương chỉ vào vị trí của nguồn nước và lương thảo rồi nói: “Không biết Ngưu nguyên soái từng nghe nhắc đến câu nói này chưa, không nên bỏ tất cả trứng gà vào chung một giỏ.”

“Ồ…”

Nghe xong những lời Chu Nguyên Chương nói, Vương Viễn như có điều suy nghĩ, hình như đã phát hiện ra manh mối gì đó.

“Chưa hiểu à?”

Chu Nguyên Chương nói: “Vậy ta nhắc nhở một câu, có lúc, quá để ý nhược điểm của mình chưa hẳn là chuyện tốt. Huống chi hiện tại bọn chúng dồn tất cả sự chú ý và tập trung vào ba vị trí trọng yếu kia.”

“Đã hiểu!”

Chu Nguyên Chương vừa dứt lời, Vương Viễn lập tức ngộ ra vấn đề.

Đánh giặc xét cho cùng cũng giống như chuyện đánh nhau.

Quá để ý nhược điểm của mình ngược lại sẽ càng lộ điểm yếu nhiều hơn, tinh thần quá khẩn trương sẽ dễ dàng bị đối thủ bắt thóp, cướp mất thế chủ động.

Hơn nữa mấy thứ như lương thảo và nguồn nước này đều là tài nguyên quan trọng cần cho việc đánh giặc, cho nên phải cố gắng phân tán ra nhiều nơi, lỡ bị người ta thủ tiêu một thì còn vài chỗ dự phòng.

Hiện nay tất cả lương thảo và nguồn nước của quân đội Mông Cổ đều tập trung lại một chỗ và được canh phòng nghiêm ngặt, vừa khéo lại phạm vào đại kỵ của nhà binh.

Nếu bất kỳ một địa điểm nào đó bị đột kích thì quân Mông Cổ coi như mất tất.

Cho nên nhìn thì như quân Mông Cổ không hề để lộ chút sơ hở nào, kỳ thực đã phơi bày thẳng nhược điểm của mình ra ngoài.

“Ngài nói như vậy là ta hiểu rồi!”

Vương Viễn cười nói: “Xem ra nhiệm vụ đánh lui địch lần này cũng không khó lắm, chỉ cần phái một đội thám báo lẻn vào đốt lương thảo và phá hủy nguồn nước của bọn chúng là quân Mông Cổ xong đời rồi.”

“Nào có đơn giản như vậy!”

Chu Nguyên Chương lên tiếng: “Người Mông Cổ đâu ngu, bọn chúng rất khôn khéo, sao lại không rõ nhược điểm của mình được, dám để lộ sơ hở tức là có mai phục chờ sẵn đợi ngươi nhảy vào tròng đó.”

“Ác độc như vậy hả?” Vương Viễn kinh hãi không thôi, NPC bây giờ đúng là hèn hạ, lòng người trong chiến tranh đều đen thùi nùi.

“Bớt nói mấy câu thừa thãi đi! Nếu không ngươi nghĩ sao bọn chúng có thể càn quét thiên hạ? Do thực lực quá mạnh à?” Chu Nguyên Chương bĩu môi hỏi.

“Chuyện này…”

Vương Viễn không còn lời nào để phản bác.

Thực ra kích thước của thiết kỵ Mông Cổ trong lịch sử không quá lớn, bọn họ có thể càn quét đại lục Âu Á tuyệt đối không chỉ chinh phục bằng sức mạnh không thôi, mà còn nhờ vào tài năng chiến thuật siêu phàm nữa.

Binh pháp có câu thế này: Mạnh tỏ vẻ yếu để gây chiến, yếu lại tỏ vẻ mạnh để cầu hòa.

Người Mông Cổ dám kiêu ngạo phơi bày nhược điểm của mình ra như vậy dĩ nhiên không phải vì muốn cầu hòa.

“Vậy kế tiếp ta nên làm gì?” Vương Viễn đột nhiên không biết nên làm sao cho phải.

Vương Viễn còn đang định dịch dung thành Kim Luân Pháp Vương, lẻn vào làm ô nhiễm nguồn nước của địch, sau đó thừa cơ châm lửa đốt lương thảo, nhưng hiện tại nghe Chu Nguyên Chương phân tích kỹ càng, hắn nhận ra kế sách này chắc chắn không thể thành công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận