Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1138: Vi Tiểu Bảo biết làm người

Vương Viễn không nói hai lời, tiến lên một bước, duỗi bàn tay cầm lưỡi đao của Song Nhi, trên tay dùng sức nắm một cái.

"Ầm!" Một tiếng tiếng vang chói tai.

Lưỡi đao vừa dầy vừa nặng trực tiếp bị Vương Viễn nắm vặn vẹo.

Song Nhi vội vàng vứt bỏ đao, hai ngón duỗi về phía trước, đâm về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không tránh không né, mặc cho ngón tay của Song Nhi đâm vào lồng ngực mình.

"Soạt! Soạt! Soạt!"

Song Nhi liên tục điểm ba lần trên người Vương Viễn, ngón tay cảm thấy đau nhức, Vương Viễn thì mỉm cười, bắt lấy cổ tay của Song Nhi.

Lúc này Phương Đông Chưa Tỏ cầm theo kiếm tới phía sau Song Nhi, đâm vào hậu tâm của nàng.

Tiểu tử này vẫn hèn mọn như trước đây, theo thói quen hạ độc thủ phía sau.

"Ầm!"

Mắt thấy tiểu thị vệ Song Nhi sắp bị một kiếm của mật thám Đông Hán của Đại Tống đánh giết, đột nhiên sau lưng Phương Đông Chưa Tỏ vang lên một tiếng vang thật lớn.

Cánh tay giơ kiếm của Phương Đông Chưa Tỏ bị gãy cùng với tiếng vang, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, theo tiếng vang nhìn lại thấy hai tay của Vi Tiểu Bảo ôm một khẩu súng kíp, đang run rẩy nhìn đám người lớn tiếng nói: "Súng kíp không có mắt, các ngươi đừng làm loạn!"

"? ? ?"

Nhìn thấy khẩu súng trong tay Vi Tiểu Bảo, trên đầu Độc Cô Tiểu Linh hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Vương Viễn cười nói: "Đừng nói nhảm! Súng của ngươi muốn nạp lại phải mất một phút!"

"Ngươi... Làm sao ngươi biết?" Trong lòng Vi Tiểu Bảo cảm thấy hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Vương Viễn, đột nhiên cảm thấy hòa thượng này vô cùng quen mặt.

"Nói nhảm! Đây là súng ta đưa cho ngươi đấy!" Vương Viễn nói.

"Ngưu đại ca! Bảo sao ta lại thấy nhìn ngươi quen tới vậy!"

Nghe Vương Viễn vừa nói như vậy, Vi Tiểu Bảo ngay lập tức nhớ tới người ở trước mắt này là ai... Lập tức kêu lên thành tiếng.

Hình tượng hiện tại của Vương Viễn khác biệt rất lớn so với trước kia, trước kia Vương Viễn chỉ một hòa thượng hung ác, hiện tại Vương Viễn mặc một chiếc cà sa màu đỏ, còn đội một cái vòng trên đầu, dáng vẻ trang nghiêm, so với trước kia hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

"Hiểu lầm, hiểu lầm... Đều là hiểu lầm!"

Vi Tiểu Bảo vội vàng cất súng kíp đi, đi lên phía trước, nhặt cánh tay trên mặt đất đưa cho Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Trả lại cho ngươi..."

"..."

Phương Đông Chưa Tỏ im lặng nhìn thoáng qua cánh tay của mình, tay trái lấy ra một bao Sinh Cơ Tán rót vào trong miệng, cánh tay một lần nữa dài ra.

"Song Nhi nhanh giải huyệt cho vị tỷ tỷ này..." Vi Tiểu Bảo giữ chặt tay Song Nhi, sau đó vẻ mặt khẩn cầu nói: "Ngưu đại ca... Đều là hiểu lầm."

Vương Viễn mỉm cười, buông lỏng cổ tay của Song Nhi ra.

Song Nhi vuốt vuốt cổ tay, sau đó điểm hai lần lên bộ ngực bằng phẳng của Độc Cô Tiểu Linh, huyệt đạo của Độc Cô Tiểu Linh được giải, đột nhiên căm tức nhìn Vương Viễn hỏi: "Sao lại như vậy?"

Độc Cô Tiểu Linh không xa lạ gì với khẩu súng trong tay Vi Tiểu Bảo, vì nó là do chính cô làm ra đưa cho Vương Viễn, nhưng lúc này lại ở trong tay tên tiểu tử khốn nạn hèn mọn này.

Độc Cô Tiểu Linh lập tức giận mà không có chỗ phát tiết.

"Không phải đã nói rồi sao... Hiểu lầm đều là hiểu lầm..." Vương Viễn nói.

"Đánh rắm! Ta nói về việc này sao?" Độc Cô Tiểu Linh cả giận nói: "Súng mà ta đưa cho ngươi đâu?"

"Ồ?"

Phương Đông Chưa Tỏ lộ vẻ hứng thú nhìn hai người, ánh mắt vô cùng ý vị sâu xa, dường như có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Hả..."

Vương Viễn nhìn Vi Tiểu Bảo một chút, lại liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt khó chịu của Độc Cô Tiểu Linh, lập tức cảm thấy hơi bối rối.

Cầm đồ vật của người ta đưa cho mình tặng người khác, việc này thật sự có phần không tử tế cho lắm.

Trong loại tình huống này, vẫn là Vi Tiểu Bảo giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, miệng nhỏ giống như bôi mật kêu lên: "Vị tỷ tỷ này chắc là thê tử của Ngưu đại ca đúng không!"

"? ? ?"

Nghe thấy lời nói của Vi Tiểu Bảo, ba người Vương Viễn đều cảm thấy hơi sững sờ.

Nhất là Phương Đông Chưa Tỏ và Vương Viễn, nhịn không được thầm nghĩ: Tiểu tử thối này, thật đúng là cái gì cũng dám nói, loại tình huống này nói hươu nói vượn như thế không sợ bị Độc Cô Tiểu Linh dùng một bàn tay chụp chết?

Nhưng Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy không những không công kích Vi Tiểu Bảo, trái lại sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, chỉ còn chút giận dữ nói: "Không phải!"

"Ha ha, bây giờ thì không phải, nhưng sớm muộn gì cũng phải mà!"

Vi Tiểu Bảo cười ha ha một tiếng, từ trong ngực lấy ra một cái hộp đưa cho Độc Cô Tiểu Linh nói: "Đại tẩu, lần đầu gặp mặt, có chút lòng thành mong tẩu nhận cho..."

Không thể không nói, Vi Tiểu Bảo tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng trong một số phương diện thì hiểu chuyện hơn Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ, dăm ba câu đã dỗ Độc Cô Tiểu Linh từ nổi giận thành tỉnh táo lại, lúc này lại lấy ra lễ vật, tâm tình của Độc Cô Tiểu Linh vốn đang cảm thấy phẫn nộ lập tức chuyển biến tốt.

Mở hộp ra xem xét, bên trong là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con, Độc Cô Tiểu Linh thấy thế cảm thấy mát lòng mát dạ, về việc Vương Viễn súng kíp mình tặng cho người khác lập tức vứt lên chín tầng mây, nhìn Vi Tiểu Bảo cũng không cảm thấy chán ghét như trước nữa.

"Ai nha... Sao lại không biết xấu hổ mà nhận cơ chứ!"

Độc Cô Tiểu Linh hưng phấn đỏ mặt nói.

"Ngươi là đại tẩu tương lai của ta, đưa châu báu gì cũng đều đáng giá." Vi Tiểu Bảo tiếp tục nói hươu nói vượn.

Vương Viễn vốn định giải thích một phen, nhưng nhìn Độc Cô Tiểu Linh thật vất vả được dỗ vui vẻ, cũng không dám đi trêu cho cô phát hỏa, chỉ đành phải nói: "Hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy thôi!"

"Hừ!"

Độc Cô Tiểu Linh hung hăng trừng mắt nhìn Vương Viễn một chút, cất dạ minh châu vào.

"Phù..." Ba nam nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Huynh đệ lợi hại lắm!" Vương Viễn giơ ngón tay cái lên với Vi Tiểu Bảo, nói đến chuyện dỗ dành nữ nhân, một trăm Vương Viễn cũng thúc ngựa không kịp.

"Ngưu đại ca chê cười rồi!" Vi Tiểu Bảo nói: "Nghe nói hiện tại ngài là Nam Viện Đại Vương của Liêu quốc, huynh đệ ta đang muốn thuận đường đi chúc mừng đây, không ngờ ngài lại trở lại kinh thành."

"Mang theo đại pháo đi chúc mừng hay sao?" Vương Viễn cười nói: "Lễ vật này của ngươi cũng quá nặng rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận