Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 252: Đuổi theo và chặn đánh

Trò chơi khác với trong thực tế.

Trong thực tế, lão đại chết rồi thì đoàn đội có thể sẽ như rắn mất đầu.

Nhưng trong trò chơi, cho dù mấy người Long Đằng Tứ Hải đã chết vẫn có thể phát ra mệnh lệnh.

“Đừng để hắn chạy thoát! Ai giết được hắn ta cho năm mươi lượng vàng!” Long Đằng Tứ Hải bị một chưởng đánh chết thở hổn hển.

“Người chơi Thiếu Lâm mau trở về trạm dịch phòng thủ! Đừng để hắn chạy!” Phượng Vũ Cửu Thiên sau khi chết vẫn giữ vững lý trí như trước.

“Ta cũng thế!” Lời cần nói đều để cho hai người Long Đằng Tứ Hải nói xong mất rồi, Hổ Gầm Sơn Hà chỉ có thể phụ họa theo đuôi.

Dưới sự chỉ huy và phân công của ba lão đại, người chơi Thiếu Lâm ở bang Thánh Long nhanh chóng trở về trạm dịch phòng thủ, và niêm phong của trạm dịch.

Toàn bộ những người khác thì lại cầm vũ khí xông về phía Vương Viễn.

Dưới sự kích thích của năm mươi lượng vàng, tất cả mọi người đều đánh như phê cần.

Người chơi có thể sử dụng kiếm trong môn phái cận chiến có thân pháp không hề yếu. Đệ tử Hoa Sơn lại là những nhân tài kiệt xuất trong số đó, họ xung phong dẫn đầu cầm kiếm đâm tới. Trong phút chốc, bảy tám thanh trường kiếm tụ lại, đâm về phía Vương Viễn từ mọi hướng.

Vương Viễn nhẹ nhàng nhảy về sau một bước để kéo dài khoảng cách. Sau đó cánh tay trái quét một vòng, ôm toàn bộ trường kiếm vào dưới khủy tay rồi kéo giật lại một cái, đệ tử Hoa Sơn lập tức bị kéo đến trước mặt Vương Viễn.

“Hây!”

Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng quát to, tay phải của Vương Viễn dùng Đại Kim Cương Chưởng liên tục đánh ra, ấn lên ngực đám người chơi Hoa Sơn.

Cùng với một loạt âm thanh trầm thấp, đám đệ tử Hoa Sơn phun máu và bay ngược ra sau.

Chưởng lực của Vương Viễn cứng rắn và mạnh mẽ, ngay cả Long Đằng Tứ Hải thân là lão đại của bang Thánh Long, trang bị trên người hiển nhiên là hàng đỉnh cấp, lại còn là cao thủ Huyền Sách Quân chắc chắn có một thân da dày thịt béo, còn bị một chưởng của Vương Viễn đánh cho gần chết, huống chi là người chơi Hoa Sơn vốn có căn cốt không tốt.

Khi ngã xuống mặt đất, những đệ tử Hoa Sơn đó đã không còn hơi thở.

“Chuyện này…”

Trong vòng một hiệp, Vương Viễn đã giết chết bảy tám người chơi trong một giây, những người chơi khác trong bang Thánh Long đều run sợ, lý trí bị năm mươi lượng vàng kích thích lập tức lấy lại được bình tĩnh.

Những người này đều là người chơi tinh anh của bang hội lớn, đã từng nhìn thấy không ít cao thủ. Nhưng lại là lần đầu tiên gặp được một người chơi mạnh mẽ giống như Vương Viễn.

Tuy năm mươi lượng vàng là phần thưởng lớn.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một người có thể cầm được, mạo hiểm sinh mạng để mở đường cho người khác, hiển nhiên không đáng.

Trong lúc nhất thời, người chơi bang Thánh Long đều dừng lại, nhìn Vương Viễn trước mặt, không dám tiến thêm một bước, mà đều lùi về phía trạm dịch. Nếu không giết được Vương Viễn, chỉ cần bảo vệ trạm dịch sẽ không có vấn đề.

Vương Viễn nhìn thoáng qua La Hán Côn Trận ở cửa trạm dịch, rồi quay đầu bỏ đi!

Vừa rồi Vương Viễn cũng đã thử qua, lực phòng thủ của La Hán Côn Trận này thật sự rất cao, muốn miễn cưỡng đột phá là chuyện không có khả năng. Hiện giờ người của bang Thánh Long đang dùng La Hán Côn Trận niêm phong cửa, chắc chắn không thể đánh mở được trong chốc lát, Vương Viễn cũng chỉ có thể đổi trạm dịch để rời đi.

Thế nhưng Vương Viễn vừa đi về chưa được vài bước, thì một bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống chặn đường Vương Viễn.

Chỉ thấy người đó mặc một bộ áo đạo sĩ, cầm một thanh Âm Dương kiếm trong tay, hiển nhiên không phải là ai khác, chính là Phanh Ngư Yến của phái Võ Đang đã gặp được ở Triệu Vương phủ lúc trước.

“Muốn chạy!”

Nhìn thấy Vương Viễn, Phanh Ngư Yếm cũng tức mà không có chỗ xả, hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó, tên hòa thượng ác độc nhà ngươi dám lừa chúng ta, hại ta mất nhiều huynh đệ như vậy, bây giờ ngươi còn muốn chạy đi đâu?”

Nói xong, Phanh Ngư Yến giơ kiếm lên đâm tới.

Có thể thoát ra từ trong vòng vây chặt chẽ của nhiều người như vậy, thực lực của Phanh Ngư Yến thực sự mạnh mẽ.

Phái Võ Đang có nội lực thâm hậu, cho dù là nội công hay phòng ngự đều có không hề yếu. Hơn nữa phái Võ Đang am hiểu dây dưa, dính vào người thì mãi mãi không dứt ra được.

Nếu Phanh Ngư Yến đã đuổi đến đây, vậy những người khác chắc chắn cũng cách nơi này không xa. Vương Viễn hiển nhiên không có thời giờ dây dưa với Phanh Ngư Yến.

Phanh Ngư Yến đâm một kích tới, Vương Viễn dịch chân, nghiêng người né tránh, rồi hắn nhún người nhảy một cái, sử dụng Vân Hạc Cửu Tiêu bay lên.

Nhưng ai ngờ Vương Viễn bay được một nửa thì dưới chân chìm xuống, cúi đầu thì chỉ nhìn thấy trường kiếm trong tay Phanh Ngư Yến đang móc lên chân mình.

Giữa không trung, Vương Viễn không có chỗ phát lực, cũng không có chỗ nào để phát huy lực cánh tay mẽ của mình, bị Phanh Ngư Yến vừa lôi vừa kéo rơi từ trên không trung xuống.

“Soạt!”

Tu vi của Phanh Ngư Yến này cực cao, không dễ đối phó như những người khác. Vương Viễn đang vội, vốn không muốn để ý tới thằng nhãi này, nhưng tên này cứ cố tình tự mình tìm đường chết, hiển nhiên Vương Viễn cũng sẽ không khoan nhượng.

Vương Viễn xoay người giữa không trung, bàn tay phải từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào Phanh Ngư Yến.

Phanh Ngư Yến phản ứng cực nhanh, mắt thấy một chưởng của Vương Viễn sắp đánh lên đầu mình, Phanh Ngư Yến đột nhiên giơ tay trái lên, đỡ bàn tay của Vương Viễn, rồi dẫn lệch sang một bên.

“Ầm!”

Hai lòng bàn tay đối nhau, một hoa văn Âm Dương Ngư xuất hiện trên tay Phanh Ngư Yến.

Vương Viễn cảm thấy cơ thể không tự chủ được mà nghiêng đi, chưởng lực bị dẫn lệch sang một bên, đánh một chưởng lên mặt đất.

“Rầm rầm!”

Những phiến đá xanh trên mặt đất nổ tan tành, và một ấn bàn tay cỡ một cái gầu múc sâu mấy tấc xuất hiện

“Ủ ôi?”

Một chưởng đánh hụt, Vương Viễn hơi giật mình.

Trong mắt Vương Viễn, có thể so quá hai chiêu với mình được xem là cao thủ bình thường, có thể thể chống lại một chưởng ngang sức ngang tài với mình thì được xem như cao thủ hàng đầu. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vương Viễn gặp được người có thể gỡ bỏ chưởng lực của mình bằng một chưởng. Xem ra Phanh Ngư Yến này quả thật có bản lĩnh, chẳng trách giọng điệu nói chuyện lại cuồng vọng như vậy. Thiết nghĩ cũng là cao nhân gan to, suy cho cùng thì phái Võ Đang cũng là một nơi sinh ra cao thủ mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận