Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1393: Lựa chọn của Khang Hy (3)

Dựa theo những việc Vương Viễn đã làm, Khang Hy không chút nghi ngờ chỉ cần bản thân dám từ chối, tên hòa thượng này sẽ lập tức trở mặt, đầu tiên là giết hộ vệ của mình, sau đó sẽ hợp sức với Quy Tân Thụ để mình chôn cùng.

Xuất binh hay không xuất binh, đây là một vấn đề cần lựa chọn một cách kỹ càng.

Xuất binh, có thể đánh lui Mông Cổ, lấy được thiện cảm của người Hán trong thiên hạ, giữ lại mạng nhỏ của bản thân.

Không xuất binh, vụ ám sát như này có lần một thì cũng sẽ có lần hai, hiện tại ngay cả đã có sự chuẩn bị mà vẫn không ngăn cản được, có thể thích khách lần tới sẽ mạnh hơn nữa, lại còn không biết sẽ xảy ra vào lúc nào. Mà dựa theo tình cảnh hiện giờ, nếu không xuất binh, có tỷ lệ rất lớn là mình sẽ chết ngay tại đây.

Khang Hy làm hoàng đế từ năm 8 tuổi, tất nhiên là hiểu được cái nào có lợi, cái nào có hại, thế nên hắn biết rất rõ nên chọn phương án nào.

“Được rồi!”

Khang Hy suy nghĩ một lúc, sau đó nói với vẻ lạnh nhạt: “Ngộ Si đại sư đúng là dùng một câu đánh thức người trong mộng, vì bá tánh người Hán trong thiên hạ, vì sự hoà bình của thế giới, trẫm nguyện ý xuất binh cứu giúp thành Tương Dương!”

Khang Hy cũng là một kẻ sĩ diện, tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận bản thân bị Vương Viễn uy hiếp, chẳng qua dựa theo những chính tích của Khang Hy, cũng chưa chắc là hắn tham sống sợ chết.

“A di đà phật!”

Đối với sự lựa chọn của Khang Hy, Vương Viễn vô cùng vừa lòng, hắn cười tủm tỉm gật đầu nói: “Ngài là cửu ngũ chí tôn miệng vàng lời ngọc, đã nói ra những lời đó thì không thể đổi ý, hòa thượng ta thay mặt bá tánh thành Tương Dương cảm tạ bệ hạ!”

Nói xong, Vương Viễn xoay người lại, vận chân khí, hắn nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Dừng tay hết lại!”

Nội lực của Vương Viễn vô cùng hồn hậu, tuy rằng giọng nói không lớn nhưng lỗ tai của mọi người đều nghe cực kỳ rõ ràng. Nghe thấy lời Vương Viễn nói, tất cả đều chấn động, dừng hết tay lại.

Quy Nhị Nương và Quy Chung dù sao cũng mượn thuộc tính của Quy Tân Thụ, nội công tu vi của bọn họ cũng không quá cao, giống với đám hộ vệ đều đứng ngây ra.

Quy Tân Thụ chỉ sững lại một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, trực tiếp nhảy khỏi vòng vây, phi thân vung một quyền về phía Khang Hy.

“Ngưu đại ca, lão rùa đen kia tới đây!”

Vi Tiểu Bảo vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Vương Viễn không chút hoang mang, hắn bước về phía trước đứng chắn ở trước người Khang Hy, hai tay dùng một chiêu Kiến Long Tại Điền.

“Rầm!”

Một quyền của Quy Tân Thụ đánh vào bức tường chân khí của Vương Viễn, Vương Viễn trở tay vung một chưởng Tiềm Long Vật Dụng đánh ngược trở lại.

Ánh mắt của Quy Tân Thụ trở nên nghiêm túc, lão ta xuất chưởng một lần nữa.

“Oanh!”

Chưởng của hai người va vào nhau, chân khí mạnh mẽ lan ra khắp nơi, thổi bay toàn bộ gia cụ, đồ cổ xung quanh. Vi Tiểu Bảo và Khang Hy phía sau thì gần như không thể thở nổi.

“Bang!”

Quy Tân Thụ bị một chưởng đánh lui nửa bước, ổn định lại cơ thể. Mặt đất cứng rắn dưới chân Vương Viễn lại bị dẫm đến mức xuất hiện vết nứt.

Hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Vương Viễn thầm nghĩ: “Lão già này rất mạnh, tuổi đã lớn như vậy rồi mà thân thủ vẫn còn rất mạnh mẽ. Một quyền một chưởng, rất có phong phạm của một thế hệ tông sư. Dựa theo uy lực của quyền chưởng thôi, có thể nói là thực lực ngang với cao thủ tuyệt đỉnh.”

“Mẹ nó, tên hòa thượng chó chết này rất lợi hại!” Quy Tân Thụ cũng nhíu chặt mày.

Quy Tân Thụ được xưng Vô Địch Thần Quyền cũng không phải là tự biên tự diễn. Danh hiệu này của lão ta là do người trong giang hồ “trao tặng”, bởi vì quyền chưởng của Quy Tân Thụ có thể nói là tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song, ngay tại năm trước đã là độc bộ thiên hạ.

Nhưng lão ta không hề nghĩ tới bản thân so chưởng lực với tên hòa thượng này, vậy mà lại không chiếm được chỗ tốt nào, thậm chí hắn còn truyền lực xuống dưới chân, kỹ xảo chiêu thức hiển nhiên còn cao hơn mình một phần.

“Hòa thượng!”

Nghĩ đến đây, Quy Tân Thụ bèn nói: “Lão phu và ngươi không thù không oán, tới đây cũng chỉ là muốn lấy mạng chó của hoàng đế Thát Đát. Nếu ngươi cứ ngang ngược muốn ngăn cản thì đừng có trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Lúc này thái độ của Quy Tân Thụ đã không còn sự ngạo mạn như lúc trước, thậm chí giọng nói còn ẩn chứa một chút thỉnh cầu.

“Chỉ sợ là không được!”

Vương Viễn cười nói: “Tiểu hoàng đế vẫn còn một chút tác dụng với ta! Có hòa thượng ta ở đây, ngươi sẽ không lấy được mạng sống của hắn đâu!”

“Ngươi!! Ngươi muốn làm Hán gian à?!!” Quy Tân Thụ tức muốn hộc máu kêu lên: “Con mẹ nó, làm người không muốn, lại muốn đi làm chó?”

“Ha ha...”

Vương Viễn có chút dở khóc dở cười.

Hán gian, tự nhiên lại bị chụp cái mũ này.

Vì cứu vớt bá tánh thành Tương Dương, Vương Viễn từ nam đến bắc một đường cầu xin hết người này đến người kia, những thủ đoạn có thể dùng được hắn đều dùng, còn bỏ cả sĩ diện của bản thân. Cuối cùng ở trong mắt những kẻ thiểu năng trí tuệ, hắn lại trở thành Hán gian...

Cho dù bản lĩnh của người nọ cao cỡ nào, không có đầu óc thì vẫn là một tên thiểu năng trí tuệ thôi.

Vương Viễn biết rõ không nên tranh luận với mấy tên thiểu năng trí tuệ, hắn cũng lười giải thích với Quy Tân Thụ, vì thế nói: “Dựa vào chỉ số thông minh này của ngươi mà có thể hô mưa gọi gió trong chốn giang hồ, có thể thấy thực lực của ngươi rất không tồi... Ta khuyên ngươi vẫn nên trở về đi, đừng để vợ con mình nguy hiểm đến tính mạng.”

“Mẹ ngươi chứ!” Quy Tân Thụ lại lên tiếng mắng chửi: “Ngươi cho rằng ông đây sợ ngươi à?”

“Ba lần!”

Vương Viễn nói: “Từ lúc ngươi bước vào cửa là đã vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời tệ hại. Đây đã là lần thứ ba, quá tam ba bận, được rồi! Ngươi chuẩn bị hậu sự đi!”

Lần này Vương Viễn đã thật sự xuất hiện sát khí.

Thật ra ngay từ đầu Vương Viễn cũng không cảm thấy Quy Tân Thụ là người xấu, chỉ là đầu óc có vấn đề, nhưng tính tình của lão ta ngạo mạn táo bạo như vậy, cho dù giết Khang Hy thì có ích lợi gì? Để lão ta làm hoàng đế có khi còn không bằng Khang Hy ấy chứ. Hơn nữa nếu không có bản lĩnh thì dù thiểu năng trí tuệ cỡ nào cũng không làm hại được người khác, nhưng cố tình lão già Quy Tân Thụ này còn có bản lĩnh kinh thế hãi tục, nếu để lão ta sống thì chẳng khác nào là một quả bom hẹn giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận