Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1465: Tiếp từng vị cao thủ một

Tiêu Phong là ai chứ, Trang Tụ Hiền đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của y thì vô cùng khiếp đảm, hắn ngập ngừng nói: “Tại hạ... Tại hạ là bang chủ Cái Bang... Bang chủ Trang... À Trang bang chủ.”

“Ngươi đã gia nhập phái Tinh Túc, sao vẫn là bang chủ của chúng ta được!” Đám người Cái Bang đồng loạt kêu lên.

“Ta... Ta...” Trang Tụ Hiền hết đường chối cãi.

“Haizz...”

Tiêu Phong lắc đầu than thở, nhưng y đã không còn là người của Cái Bang, quả thật không thể nói gì thêm.

“Tiêu đại hiệp, con gái của ta có khỏe không...” Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc bước lại gần hỏi.

“Lần này chỉ có ta liều lĩnh tới đây, A Châu đang chờ ở Đại Liêu!” Tiêu Phong cung kính trả lời, dù sao cũng là nhạc phụ nhạc mẫu, thái độ nhất định phải tốt một chút.

“???”

Đoàn Dự nghe thấy lời Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc nói thì sửng sốt mất một lúc, sau đó gã cũng phản ứng lại. Đoàn Dự không khỏi suy nghĩ mình nên xưng hô với Tiêu Phong là đại ca hay em rể, cuối cùng gã quyết định không nghĩ tới nó nữa mà đi lên trước nói: “Đại ca, đã lâu không gặp, tiểu đệ rất nhớ ngươi.”

Tiêu Phong thấy là Đoàn Dự, y cũng đối xử với gã giống như Vương Viễn: “Huynh đệ, đừng nhiều chuyện nữa, một lời khó nói hết!”

“Ha?”

Vẻ mặt Đoàn Dự chứa đầy sự khó hiểu, gã không hiểu ý của Tiêu Phong.

Đúng lúc này lại nghe thấy ở giữa đám người có người kêu to: “Họ Kiều, ngươi giết huynh trưởng của ta, huyết cừu nhất định phải báo, hôm nay ta sẽ liều một phen với ngươi.”

Sau đó lại có người quát: “Tên Kiều Phong này là người Khiết Đan, ai cũng có thể giết, hôm nay đừng để y còn sống mà rời khỏi núi Thiếu Thất.”

Chỉ nghe thấy vô số tiếng hô tiếng quát vang lên, có người mắng Tiêu Phong giết con họ, lại có người mắng Tiêu Phong giết cha họ.

Trận chiến ở Tụ Hiền Trang ngày đó, Tiêu Phong giết đỏ cả mắt, không biết y đã giết bao nhiêu vị giang hồ hào kiệt. Hiện tại trong những vị anh hùng đang ở núi Thiếu Thất, có rất nhiều người là người thân hoặc bạn bè tâm giao của người đã chết. Tuy rằng rất sợ Tiêu Phong, nhưng nghĩ đến huyết cừu của người thân, bạn bè, bọn họ không nhịn được mà chửi bậy.

Đa số quần hùng trong thiên hạ đều có thù oán với Tiêu Phong, vừa có người lên tiếng là bọn họ lập tức ủng hộ, đồng loạt rút binh khí ra, ý định vung đao phanh thây Tiêu Phong.

“Đại ca, chẳng lẽ ngươi coi thường huynh đệ của mình?” Đoàn Dự trông thấy cảnh này, bấy giờ gã mới hiểu vì sao Tiêu Phong lại lãnh đạm với mình như vậy, hào khí lập tức xuất hiện.

“Đại ca, tam đệ! Các ngươi đều tới đây, vì sao không mang ta theo?”

Đoàn Dự vừa mới dứt lời, lại có một người đầu trọc bước ra từ giữa đám người, còn cúi đầu bái lạy.

“Vị này là?” Tiêu Phong thấy thế thì có chút sửng sốt, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Hư Trúc.

“Hắn là nhị ca!” Đoàn Dự kể về việc kết bái với Hư Trúc.

“Huynh đệ tốt!” Tiêu Phong thấy trong tình cảnh hết sức nguy nan này, một hòa thượng nhỏ nhỏ mà còn dám chạy ra kết bái với mình, đủ thấy đây là một vị hảo hán trọng chữ nghĩa, rất đáng để thưởng thức.

Ba người lập tức quỳ xuống, dập đầu bái lạy ba lần, kết nghĩa kim lan trước mặt quần hùng trong thiên hạ.

“Huynh đệ tốt, chút nữa ngươi đứng ở bên cạnh đại sư Ngộ Si, hắn sẽ bảo vệ ngươi!”

Tiêu Phong chỉ coi Hư Trúc là một tăng nhân bình thường, còn cố ý dặn dò hắn chút nữa có đánh nhau thì trốn cho thật xa, đừng để người khác ngộ thương.

“Hay thật!”

Mộ Dung Phục đứng ở một bên âm thầm quan sát, có thể thấy được Tiêu Phong vừa xuất hiện đã khiến cho rất nhiều người tức giận, vì để lôi kéo lòng người, y lập tức bước một bước về phía trước, nói: “Tiêu huynh, ngươi là anh hùng của Khiết Đan, lại không coi hào kiệt Trung Nguyên ta ra gì. Hôm nay kẻ hèn Mộ Dung Phục của Cô Tô này muốn được thỉnh giáo cao chiêu của các hạ. Dù tại hạ có chết ở dưới chưởng của Tiêu huynh thì cũng coi như là bỏ ra chút sức để giúp hào kiệt Trung Nguyên, có chết nhưng mà chết trong vinh quang.”

Mấy lời này nói còn dễ nghe hơn cả hát, mặt ngoài là nói cho Tiêu Phong nghe, nhưng rõ ràng là đang nói cho quần hùng Trung Nguyên nghe.

Đoàn Dự vội la lên: “Mộ Dung huynh, ngươi nói vậy là không được. Đại ca ta lần đầu gặp ngươi, trước đấy cũng không có hiềm khích gì, ngươi cần gì phải giậu đổ bìm leo? Huống chi lúc ngươi bị oan, ta từng vì ngươi biện bạch?”

Mộ Dung Phục cười lạnh, nói: “Nếu Đoàn huynh muốn làm anh hùng hảo hán lo hết mấy chuyện bất công trong thiên hạ, vậy thì cứ việc tiến lên chỉ giáo.”

Tên nhãi Đoàn Dự này vẫn cứ quấn lấy Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, vì thế lúc này y cũng thừa cơ phát tác ra ngoài.

Đoàn Dự nói: “Ta có bản lĩnh gì mà chỉ giáo ngươi? Chẳng qua ta muốn nói mấy lời công bằng thôi.”

“Ha ha!” Đinh Xuân Thu cũng nói: “Họ Tiêu, ngươi giết người của ta, còn cướp mất chí bảo trấn phái Thần Mộc Vương Đỉnh của ta, hôm nay chúng ta phải tính rõ mối thù này!”

“Tiêu Phong! Mối thù giết cha không đội trời chung! Hôm nay Trang mỗ cũng muốn một mất một còn với ngươi!” Trang Tụ Hiền cũng đi lên.

Ba người bọn họ bao vây Tiêu Phong.

Đại sư Huyền Sinh của Thiếu Lâm cũng ngầm truyền lệnh: “Đại trận La Hán canh gác toàn bộ đường xuống núi. Tên ác nhân này hại chết sư huynh Huyền Khổ, lần này quyết không thể để y còn sống mà rời khỏi núi Thiếu Thất.”

Tiêu Phong thấy ba đại cao thủ lấy thế chân vạc bao vây mình lại, mà chúng tăng Thiếu Lâm một nhóm qua phía đông, một nhóm qua phía tây, nhìn thì có vẻ là lộn xộn nhưng thật ra là đang âm thầm bố trí đại trận, y không khỏi lớn tiếng nói: “Mộ Dung công tử, Đinh lão quái, Trang bang chủ, ba người các ngươi cứ lên đi, Tiêu Phong không ngại!”

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Phong đánh một chưởng về phía Đinh Xuân Thu

Đinh Xuân Thu biết chưởng lực của Tiêu Phong vô địch thiên hạ, lão lập tức nghiêng người, dẫn chưởng lực đánh về phía Mộ Dung Phục. Tuy Mộ Dung Phục tinh thông Vật Đổi Sao Dời, nhưng lại không thể hóa giải toàn bộ chưởng lực của Tiêu Phong. Y chỉ có thể vội vàng ngưng tụ nội lực nhảy về phía sau, nhưng vẫn bị một chưởng này đánh lui mấy trượng.

Đinh Xuân Thu còn chưa kịp trở tay, tay phải của Tiêu Phong đã túm lấy lão, vòng eo dùng sức quăng mạnh một cái, Đinh Xuân Thu đã bị đánh ngã ở trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận