Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 983: Lấy công lao bù đắp lỗi lầm

Các lão đại trong phòng nghị sự lại càng cảm khái.

Người dám đứng trước mặt Bạch Hạc Lưỡng Sí nói Vạn Thánh Sơn không xứng đáng để hắn gia nhập, chắc chỉ có mình Vương Viễn, hơn nữa Bạch Hạc Lưỡng Sí còn không có cách nào đáp trả.

Luận võ công, năm Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt trong tay một Vương Viễn, đây là chuyện rõ như ban ngày.

Luận đội ngũ, Vạn Thánh Vô Cương cũng từng là bại tướng dưới tay Một Đám Ô Hợp.

Luận bang phái, lần này, chiến tích của mười mấy người trong đội người ta đã đủ đè ép cả vạn người của Vạn Thánh Sơn.

Bất kỳ mặt nào đem ra so sánh cũng không thể hơn được, Vạn Thánh Sơn thua đến cái quần cũng không thể giữ, Bạch Hạc Lưỡng Sí lấy tư cách gì mà phản bác lại?

Mọi người đang nói chuyện thì thấy vợ chồng son Quách Tĩnh và Hoàng Dung đi vào phòng nghị sự.

"A Hoàng!"

Nhìn thấy Hoàng Dung, Vương Viễn vô cùng cảm kích lên tiếng chào hỏi.

Lần này có thể giành được chiến tích huy hoàng như vậy, Hoàng Dung thực sự đóng vai trò then chốt. Nếu không có những vòng tròn do Hoàng Dung vẽ, thì cho dù Vương Viễn có nghĩ ra cách dùng nước nhấn chìm lính Mông Cổ, cũng không tìm ra được ba điểm quan trọng, cho nên hảo cảm của Vương Viễn đối với Hoàng Dung đã tăng lên rất nhiều.

Cô gái này đã giúp mình mở cửa sau một cách không hề phô trương, dù cho nguyên nhân rất lớn là vì Vương Viễn đã giúp Quách Tĩnh trở thành thống soái.

"Biến!"

Hoàng Dung trừng mắt nhìn Vương Viễn nói: "Nếu ngươi còn gọi ta là A Hoàng lần nữa, ta sẽ bảo Tĩnh ca ca đánh ngươi!"

“Vậy gọi Tiểu Hoàng!” Vương Viễn cười: “Lần này ít nhiều gì cũng phải cảm ơn ngươi một tiếng!"

“Liên quan gì đến ta?” Hoàng Dung trừng mắt nhìn Vương Viễn nói: “Ta chỉ kêu ngươi ở hậu phương làm một chức quan thủ thành nhàn tản, ai biết ngươi lại đê tiện như thế, dẫn quân Mông Cổ đến đánh chiếm Phàn Thành. May mà ngươi kịp thời giết chết tất cả, nếu không thành Tương Dương mà mất, ngươi chắc chắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

"Ha ha!"

Vương Viễn bật cười, không nói gì.

Người thông minh nói chuyện không cần phải nói hết, ý tứ của Hoàng Dung đã quá rõ ràng: "Cái gì ta cũng không nói, là do ngươi tự mình làm, không liên quan gì đến ta. Đừng làm ầm ĩ, nếu để bên trên trách tội xuống dưới, người thứ nhất phải chết chính là ngươi!"

Bên trên mà cô ta nhắc tới đương nhiên chính là hệ thống, đội của Vương Viễn sở hữu quá nhiều điểm cống hiến trong tay, gây nên quá nhiều sự chú ý. Nếu để người khác biết được Hoàng Dung cũng dính vào chuyện này, thì sợ rằng không ai có quả ngon để ăn.

"Dung Nhi nói đúng!"

Quách Tĩnh cũng kiên quyết nói: "Mặc dù Ngưu đại sư đã quét sạch quân chủ lực của Mông Cổ, nhưng việc bảo vệ thành phải đặt an nguy của dân chúng lên hàng đầu. Lần này kế hiểm của ngươi quả thực đã dùng tính mạng của toàn bộ dân chúng trong thành Tương Dương làm tiền đặt cược, nếu bắt được kẻ thù thì không nói, nhưng một khi kế hoạch thất bại, hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng được!"

"Quách thống soái nói rất phải!"

Vương Viễn nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

Quách Tĩnh nói tiếp: "Lần này gọi mọi người đến đây, một là để luận công ban thưởng, hai là để trừng trị những kẻ không tuân theo quân lệnh mà bỏ bê nhiệm vụ. Ngưu đại sư, ngươi đáng lẽ phải trấn giữ phòng tuyến cuối cùng ở Phàn thành, nhưng lại tự mình chủ trương dẫn quân Mông Cổ tiến vào bên trong phòng tuyến. Đây chính là điều cấm kỵ tuyệt đối trong việc hành quân, nể mặt ngươi có công tiêu diệt quân địch, ta sẽ coi như lấy công lao bù đắp lỗi lầm, ngươi có oán trách gì không?"

"Cái này..." Tâm lý Vương Viễn có chút suy sụp, nhìn Quách Tĩnh tỏ vẻ đáng thương nói: "Quách Thống soái, chuyện này..."

“Còn không mau tạ ơn?” Vương Viễn chưa kịp nói xong, Hoàng Dung đã trực tiếp ngắt lời hắn: “Tĩnh ca ca đã phá lệ bỏ qua cho ngươi rồi đấy, ngươi có biết không hả?"

"Chuyện này...Thôi được rồi!"

Vương Viễn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không cãi lại Quách Tĩnh.

Đạo lý vật cực tất phản, đương nhiên hắn hiểu.

Hoạt động lần này, nhóm của Vương Viễn đã thu hoạch được rất nhiều, nếu còn tiếp tục tham lam không biết điểm dừng, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Dù sao ba gợi ý của Hoàng Dung, đã có thể xem là hành vi gian lận.

Quách Tĩnh làm như vậy, thứ nhất là để bảo vệ Hoàng Dung, thứ hai là để bảo vệ Vương Viễn.

Hơn nữa, những gì Quách Tĩnh nói cũng rất có lý, hành động của Vương Viễn quả thực có chút may rủi. Ban đầu khi dẫn lính Mông Cổ vào Phàn thành, hắn thực sự đã dùng thành Tương Dương để đặt cược.

Cố chấp đòi thưởng tức là vô trách nhiệm với hành vi của mình.

Nếu tiếp tục truy cứu, Vương Viễn cũng không thể lấy được chỗ tốt gì.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Viễn, Quách Tĩnh bắt đầu luận công ban thưởng cho các bang phái khác.

Trong cuộc chiến bảo vệ thành Tương Dương này, các bang phái lớn đều có cống hiến và hy sinh rất lớn. Họ chính là những người đi lên tiền tuyến, dùng máu thịt để xây dựng thành lũy, ngăn cản kẻ thù ở bên ngoài chiến tuyến và đối đầu trực diện với đội quân Mông Cổ xâm nhập, trở thành tấm gương cho hàng nghìn người chơi noi theo.

Quách Tĩnh khen ngợi từng người một và ban thưởng cho họ.

Phần thưởng vẫn là điểm cống hiến.

Tuy nhiên, những phần thưởng này có thể được phân phối tự do, bang chủ các bang phái lớn có thể phân phối những điểm cống hiến này cho những người chơi xuất sắc trong bang phái của mình.

Cống hiến có thể đổi lấy điểm giang hồ lịch duyệt, độ thành thạo công pháp và những thần binh lợi khí khác.

Nhưng nhìn hành động của những lão đại bang phái này, tám mươi phần trăm những điểm cống hiến tự do này sẽ bị nuốt làm của riêng hoặc phân phối cho thuộc hạ của mình.

Khi phát phần thưởng tới Bạch Hạc Lưỡng Sí, Quách Tĩnh lại khen ngợi một lần nữa: "Vạn Thánh Sơn và Tam Sát Trang đã trực tiếp đối đầu với sự tấn công của quân Mông Cổ, còn đốt chuồng cỏ của quân Mông Cổ, khiến thế công của đại quân Mông Cổ yếu bớt, đây chính là công đầu! Không biết bang chủ Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu hiện đang ở chỗ nào?"

“Y đã quay về Lạc Dương rồi!” Bạch Hạc Lưỡng Sí nói.

Bây giờ Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đã trở thành kẻ thù công khai của toàn dân, sao còn dám thò đầu ra nữa.

"Cát bang chủ quả nhiên không màng danh lợi! Quách mỗ rất bội phục!" Quách Tĩnh tán thưởng một câu từ tận đáy lòng, sau đó nói: "Chiến tuyến là do hai bang cùng trấn giữ, nếu Cát bang chủ không ở đây, vậy những phần thưởng bổ sung này sẽ thuộc về Vạn Thánh Sơn, hy vọng mọi người có thể không ngừng cố gắng, vĩnh viễn ghi nhớ tám chữ anh hùng vì nhân dân và đất nước!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận