Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1215: Văn Thương Tùng chạy trốn

"Ta..."

Thấy Vương Viễn nói việc phóng hỏa tới thuần thục như vậy, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí hoàn toàn mơ hồ. Chơi trò chơi nhiều năm như vậy, mọi người vẫn am hiểu PVP hơn, thật vất vả chơi một lần phụ bản PVE, không thể ngờ còn có thể học được chiêu thức cao thâm như này, quả nhiên làm gì cũng có cách thức riêng.

"Yên tâm đi!" Vương Viễn nói: "Thánh hỏa hừng hực đốt tàn thân thể bọn họ mà. Chúng ta đang siêu độ cho bọn họ đấy, là đang làm việc tốt! Vừa dễ cho ngươi, lại dễ cho ta, công đức vô lượng, công đức vô lượng! A di đà phật."

Thân là đệ tử cửa Phật, Vương Viễn rất có khả năng tẩy não, sau khi ngụy biện một phen, mọi người đều trở nên tâm phục khẩu phục.

Dưới sự xúi giục của Vương Viễn, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí đều nhận lấy đuốc từ tay Vương Viễn.

"A di đà phật! Toàn bộ nhờ vào các ngươi! Vì muôn dân thiên hạ, vì tuyệt học của chúng ta, lên đi!"

Sau khi Vương Viễn ra lệnh một tiếng, mười mấy cây đuốc lần lượt được ném tới những vị trí khác nhau trong khe núi.

Bụi gai khô trong khe núi gặp phải lửa là cháy, men theo dây cỏ khô trên vách núi đá mà bùng lên.

Vương Viễn vận khởi Bắc Minh chân khí, cách không đẩy một luồng gió lạnh vào trong khe núi.

Gió lạnh va chạm với luồng khí nóng hình thành luồng khí xoáy, khe núi hẹp, khí xoáy tụ lại thành lốc, lửa mượn thế gió, gió trợ thế cho lửa, bùng lên như diều gặp gió, hoành hành trong khe núi.

"Không xong, cháy rồi!"

Nhìn thấy lửa cháy hừng hực trong khe núi, kỳ chúng Cự Mộc Kỳ đang mai phục trên khe núi lập tức rối loạn trận tuyến.

Những kỳ chúng này cũng có AI, nhưng không cao lắm. Bọn chúng nhận được lệnh của hệ thống là ở chỗ này mai phục người chơi, dùng gỗ nện người, nhưng hiện tại lại không nhận được lệnh rút lui.

Tuy rằng nhìn thấy lửa lớn từ dưới khe núi bùng lên, nhưng lại không thể ném gỗ để bỏ chạy, cũng không có năng lực dập tắt lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa đốt tới trước mặt mình.

Vật để đốt dưới khe núi thì không nhiều, toàn bộ đều nhờ một cơn gió thổi bùng lửa bén lên. Một khi lửa lan tới trên đỉnh thì không gì có thể cản nổi.

Đầu tiên là chỗ cao gió lớn, sau đó trên đỉnh lại nhiều cây cối hơn, trong tay đám kỳ chúng Cự Mộc Kỳ còn vác theo gỗ lớn nặng ngàn cân... Chạy cũng không chạy được.

Trong khoảnh khắc, lửa lớn thổi quét khắp đỉnh núi, từng tên kỳ chúng Cự Mộc Kỳ bị thiêu chết trong tiếng kêu rên.

Đám người Vương Viễn đứng ở lối vào khe núi phía dưới, có thể nghe được rõ ràng tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết của đám kỳ chúng Cự Mộc Kỳ phía trên.

"Chậc chậc chậc... Thật là thảm..."

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí đều lộ ra vẻ mặt đồng tình.

"Đúng vậy!" Vương Viễn cũng nói hùa theo: "Nếu không phải chúng ta phóng hỏa trước, thì chút nữa chính chúng ta sẽ là người kêu rên như vậy..."

"..."

Đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí đồng loạt giật thót mình, đều sửa lời: "Đốt, dùng sức mà đốt, thiêu chết bọn chúng đi!"

...

Lửa lớn bùng nổ, kỳ chúng Cự Mộc Kỳ chết càng nhiều, thời điểm thuộc hạ chỉ còn một phần ba, Chưởng Kỳ Sử Cự Mộc Kỳ - Văn Thương Tùng rốt cuộc đứng dậy, hạ mệnh lệnh rút lui. Lúc này, đám kỳ chúng Cự Mộc Kỳ mới bỏ gỗ lớn ngàn cân trong tay xuống, chạy trốn khắp nơi.

Ngọc Phong của Vương Viễn lượn vòng quay trên đỉnh khe núi, thu hết tình hình trên đó vào trong mắt.

Thấy Văn Thương Tùng chạy trốn, Vương Viễn chỉ huy Ngọc Phong bay theo. Văn Thương Tùng kia đi không bao xa thì quay người chui vào trong một khe hở ở giữa một núi đá.

"Ồ?"

Thấy một màn như vậy, Vương Viễn khó hiểu nhíu mày.

Kỳ chúng Cự Mộc Kỳ người chết, người bị thương chạy trốn, cây cối bụi gai trên khe núi cũng bị thiêu bảy tám phần.

"Đi thôi! Lần này hẳn là không còn vấn đề gì nữa!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí bước chân chuẩn bị đi xuyên qua khe núi tiến về phía trước.

"Từ từ!"

Vương Viễn vươn tay ra kéo Bạch Hạc Lưỡng Sí lại.

"Lại có chuyện gì thế?" Đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí và Hoa Phi Hoa lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

Rất hiển nhiên là đám cao thủ đỉnh cấp này đã hoàn toàn tin phục Vương Viễn rồi, mỗi một tiếng nói, hành động của hòa thượng này đều có thể khiến bọn họ chú ý.

"Đi theo đường này quá xa!" Vương Viễn nhìn thoáng qua đỉnh khe núi nói: "Chúng ta trèo lên!"

"Trèo lên?"

Bạch Hạc Lưỡng Sí hỏi: "Lên đó làm gì?"

"Đi đường tắt!" Vương Viễn chỉ lên trên nói: "Kỳ chúng Cự Mộc Kỳ có thể chạy trốn ở phía trên, như vậy trên đó chắc chắn có đường đi tới đỉnh Quang MInh."

"Ừ... Vậy thì lên đi!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí gật đầu.

"Đi lên thì đi lên, thử đi, cũng chả mất đồng nào!" Những người khác sau khi nếm được ngon ngọt thì lập tức có cùng một đức hạnh với Vương Viễn.

Gặp chuyện không thể quyết định thì cứ thử xem, dù sao cũng không tốn tiền.

Tuy khe núi này là vách đá cheo leo, nhưng lại có rất nhiều tảng đá nhô ra để dễ dàng leo lên, đối với đám người Vương Viễn mà nói, trèo lên trên không hề khó... Tống Dương, Độc Cô Tiểu Linh và Bạch Hạc Lưỡng Sí đều là không quân có thể bay. Khinh công của Mario và Vương Viễn đều tương đương không kém gì chúng cao thủ, nhảy lên nhảy xuống vài lần thì cũng dễ dàng trèo lên đỉnh khe núi.

Chỉ có độc Thần Uy Không Cản Nổi giơ tấm chắn cồng kềnh đứng dưới khe núi, hô to lên trên: "Này! Ai giúp ta với? Ta không thể đi lên được, các ngươi đừng bỏ mặc ta chứ."

Trong chốn giang hồ có lưu truyền một câu, bi thương nhất không ai qua được Thương Giáp Quân, đấu tranh anh dũng là người bị đánh nhiều nhất, trốn chạy lại là người chậm nhất...

Bất kể là đánh đoàn chiến hay là bang phái chiến, thường thường chết nhiều nhất chính là Thương Giáp Quân có lực phòng ngự cao nhất, chịu đánh nhất.

Chơi trò chơi tới mức độ này, Thương Giáp Quân thật sự rất vĩ đại.

"Ngươi chờ đó, ta có dây thừng! Để ta kéo ngươi lên!" Vương Viễn lấy một sợi dây thừng từ trong ngực ra, chuẩn bị thả xuống.

"Đừng... Ta sợ độ cao!" Thần Uy Không Cản Nổi lạnh run.

"Đừng hốt hoảng! Đợi lát ta làm một cái vòng ở đầu sợi dây, ngươi chui đầu vào đó để ta kéo lên!" Vương Viễn lớn tiếng nói.

"Như vậy thì ta sẽ không sợ độ cao nữa sao?" Thần Uy Không Cản Nổi vô cùng ngây thơ hỏi.

Vương Viễn nói: "Treo cổ ngươi rồi ngươi còn sợ cái rắm!"

"Đừng mà Ngưu ca!" Thần Uy Không Cản Nổi lệ rơi đầy mặt: "Các ngươi đừng bỏ lại một mình ta ở nơi đây!"

"Không thể ngờ, một cao thủ như ngươi, lại còn biết sợ thứ gì đó..." Đám người Một Đám Ô Hợp đều cười nhạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận