Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1294: Tu sĩ Tiên Thiên (2)

Tuy rằng thực lực của tu sĩ Tiên Thiên có sự nhảy vọt về chất so với võ giả bình thường, nhưng tu vi của Tạ Tốn lại ở khoảng cấp một trăm bốn mươi, một quyền này cũng không phải là thứ có thể tùy tiện ngăn cản được.

“Hỗn Thiên Vô Cực!”

Cao Lão Đại nhin thấy Tạ Tốn vung một quyền tới, mới hét to một tiếng, đột nhiên đẩy nắm tay phải về phía trước, ngưng tụ linh lực thành chưởng kình, va chạm với nắm đấm của Tạ Tốn.

Tuy rằng Cao Lão Đại là Tiên Thiên, nhưng mới thăng cấp nên linh lực vẫn còn yếu ớt, một lần quyền cước đối nhau này, nội lực của Tạ Tốn lại hùng hậu đến cực điểm, đã giành chiến thắng bằng số lượng nhiều.

“Ầm!”

Một tiếng trầm thấp vang lên, nắm đấm thép của Tạ Tốn bị chặn lại, Cao Lão Đại cũng bị đẩy lùi về sau hai bước.

“Cũng được đấy.”

Vương Viễn thấy một quyền của Cao Lão Đại đánh đến ngang tài ngang sức với Tạ Tốn, không khỏi có hơi kinh ngạc.

Cao Lão Đại thực ra chỉ là một cao thủ hạng nhất bình thường, chớ nói đến so với loại đại cao thủ đỉnh cấp như Bạch Hạc Lưỡng Sí, mà cho dù là so với Mario hãy còn kém khá xa.

Với thực lực của Mario, ở giai đoạn hiện tại, tối đa cũng có thể đấu đơn với cao thủ chưởng môn cấp một trăm hai mươi.

Nhưng không ngờ sau khi Cao Lão Đại thăng cấp thành Tiên Thiên, chỉ dùng một chưởng đã có thể không phân cao thấp với Tạ Tốn cấp một trăm bốn mươi, xem ra sự gia tăng thực lực của Độ Kiếp phi thăng đối với người chơi vẫn khá là rõ rệt.

“Lên!”

Sau khi Tạ Tốn dùng một quyền ép lùi Cao Lão Đại, Thương Không Thần Cái chỉ vào lão ra lệnh, người chơi Hồng Hoa hội ở xung quanh đều tới tấp ra tay.

[Hàng Long Hữu Hối]

[Tây Nhạc Tam Thần Kiếm]

[Bạo Vũ Lê Hoa Tiễn]

Trong phút chốc, chưởng ảnh và kiếm ảnh bay đầy trời, cùng lao về phía Tạ Tốn.

“Hừ hừ!”

Đối mặt với sự vây công của đám người Hồng Hoa hội, lỗ tai của Tạ Tốn hơi cử động, ngay cả một cái nhìn thẳng cũng chẳng thèm cho đám người Hồng Hoa hội, lão nhắm mắt, vận đủ nội lực, rồi đột nhiên hét một tiếng: “Grào!”

Cùng với một tiếng gào thét của Tạ Tốn, chân khí kèm với âm thanh ngưng thành thực, tản ra khắp bốn phương tám hướng.

“Vù!”

Đám người Hồng Hoa hội lập tức thấy trước mắt tối đen, ngoại trừ ba tu sĩ Tiên Thiên ra, thì toàn bộ người có mặt ở đó đều bị tiếng hét của Tạ Tốn chấn nhiếp.

Ngay cả Phi Vân Đạp Tuyết ở phía xa cũng hơi sững sờ khi nghe thấy tiếng hét của Tạ Tốn.

“Sư Tử Hống!”

Vương Viễn có hơi ngạc nhiên, đây chính là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Phật môn chính tông của Thiếu Lâm tự, sao Tạ Tốn lại học được?

Không đợi người chơi Hồng Hoa hội thoát khỏi khống chế, tay phải của Tạ Tốn vung đại đao một cái.

“Ầm!”

Đồ Long Đao vung ra một đường đao cương dài mười mấy mét, bổ thẳng vào trong đám người.

“Phụt!”

Đao cương giáng xuống, ngay tại trận có bảy, tám người chơi Hồng Hoa hội bị một đao này chém thành hai nửa.

“Đệt mợ!”

“Đệt mợ!”

Nhìn thấy một màn này, ba người Thương Khung Thần Cái và Vương Viễn rình coi ở phía xa đều đồng thanh cảm thán một tiếng.

Mẹ nó chứ, Đồ Long Đao này quả nhiên vô cùng hung hãn, bản thân Tạ Tốn đã có thực lực cấp một trăm bốn mươi, lại thêm Đồ Long Đao vào, ít nhất cũng có thể tăng lên thêm mười cấp…

Mắt thấy Tạ Tốn lại vung một đường đao cương nữa ra, Thương Khung Thần Cái đột nhiên quát to một tiếng: “Song Song!”

Hai lòng bàn tay của Mộ Dung Song đặt ở trước ngực, trên dưới đối ngược nhau, ngưng tụ linh lực rồi đẩy về phía trước, quát một tiếng: “Di Tinh Hoán Đấu, lùi!”

“Bốp!”

Linh lực rời khỏi tay, đập lên người Tạ Tốn rồi tản ra theo tiếng.

Tạ Tốn lùi về sau, lảo đảo một cái, đòn tấn công cũng bị ngắt quãng.

“Hỏa lao!”

Thương Khung Thần Cái vung tay lên, mấy cây cột mọc lên trên mặt đất, xoay tròn rồi bao quanh Tạ Tốn lại.

“Mụ nội nó, cái quái gì đây?”

Vương Viễn trợn trừng mắt há hốc mồm khìn thấy sự phối hợp của hai người Thương Khung Thần Cái và Mộ Dung Song.

Mộ Dung Song dùng linh lực đẩy lùi Tạ Tốn, thì Vương Viễn cũng còn nhịn được, trong tuyệt học Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung thế gia người ta có một chiêu này cũng rất bình thường thôi, nhưng không phải Cái Bang chơi quyền cước hay sao? Sao còn biết chơi cả pháp thuật nữa vậy?

“Đây chính là sự khác biệt giữa tu sĩ và võ giả!” Phi Vân Đạp Tuyết nói.

Võ giả dùng nội lực, nội lực chỉ có thể thúc giục chiêu thức võ học và phương pháp tu luyện các loại kiếm quyết.

Mà tu sĩ Tiên Thiên sau khi hiểu rõ toàn bộ võ học, linh lực mà họ sử dụng không chỉ có thể thúc đẩy chiêu thức võ học và kiếm quyết, mà còn có thể kích khởi sức mạnh nguyên tố trong trời đất để thi triển thuật pháp.

Công pháp môn phái của Cái Bang được dung hợp sau khi Độ Kiếp gọi là [Hỗn Thiên Liệt Diệm Quyết], tu luyện linh lực thuộc tính hỏa, Thương Khung Thần Cái có thể thúc giục loại thuật pháp như Hỏa Lao này, hiển nhiên cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Xét từ đặc điểm môn phái, Cái Bang tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, phái Hoa Sơn là kiếm quyết, vậy nếu như phái Thiên Sơn Độ Kiếp, thuật pháp tu luyện của môn phái này tám phần chính là công pháp hoặc là kiếm quyết thuộc tính thủy…

“Chậc chậc chậc!”

Vương Viễn nghe vậy, không nhịn được mà thầm nói: “Không biết công pháp sau khi dung hợp của Thiếu Lâm tự chúng ta sẽ là gì đây…?” Cảm giác giơ tay có thể phóng hỏa quả thực rất sảng khoái.

Tuy rằng lỗ tai của Tạ Tốn còn dùng tốt, nhưng đôi mắt hình như thật sự bị mù, hỏa lao này của Thương Khung Thần Cái lại xuất hiện một cách im hơi lặng tiếng, Tạ Tốn cũng không hề phát giác, râu tóc bị ngọn lửa đốt trụi hơn phân nửa.

“Đồ khốn, dám cả gan làm ta bị thương!”

Dưới cơn giận dữ, Tạ Tốn bổ một đao tới, đao cương khủng khiếp chém ngang thân hỏa lao.

Cùng lúc đó, Cao Lão Đại lăn một cái ngay tại chỗ, từ bên dưới tránh được đao cương của Tạ Tốn, rồi sáp đến dưới chân lão, trong nháy mắt một đao của Tạ Tốn bổ xuống thành tấn công cứng còng, Cao Lão Đại dồn hết sức lực, đá một cước lên cổ tay của Tạ Tốn.

Cao Lão Đại ở cảnh giới Tiên Thiên, tu vi chỉ thấp hơn Tạ Tốn một chút xíu, lần này, hắn lại dùng toàn bộ sức lực, còn Tạ Tốn đã dùng hết chiêu thức, bị bất ngờ không kịp đề phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận