Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 224: Huyền Từ bao che cho con

Thiếu Lâm và Ngũ Nhạc đều là danh môn chính phái, hiện giờ xảy ra loại chuyện này, Huyền Từ chắc chắn phải tỏ ý gì đó mới được.

Vương Viễn vẫn rất hiểu Huyền Từ, lão hòa thượng này nhìn bộ dáng có vẻ là một cao tăng đắc đạo, nhưng lại vô cùng tâm cơ. Nếu thật sự vì tỏ vẻ một chút mà trục xuất mình khỏi Thiếu Lâm, vậy chẳng phải mình sẽ bị đối xử giống như Bôi Mạc Đình hay sao?

Không, Bôi Mạc Đình đã cầm Hắc Mộc lệnh đi đến Hắc Mộc Nhai bái sư rồi… mà Vương Viễn chỉ có thể lăn lộn trong giang hồ.

Con mẹ nó, sớm biết vậy đã không trượng nghĩa như thế rồi.

Dọc theo đường đi, Vương Viễn đã chuẩn bị xong suy nghĩ xấu nhất.

Hình phạt nặng nhất là trục xuất khỏi sư môn.

Thực ra võ học Thiếu Lâm trên người Vương Viễn cũng không nhiều, lấy lại Đại Kim Cương Chưởng và Đại Vĩ Đà Chử Pháp thì cũng chỉ mất điểm thuộc tính mà thôi. Nhưng nếu Kim Cương Bất Hoại Thần Công bị lấy về thì thảm rồi. Cho dù có trả cái giá lớn đến đâu, nhất định cũng phải giữ Kim Cương Bất Hoại Thần Công lại.

Trong lúc suy tư, Vương Viễn đã tới Đại Hùng bảo điện.

Lão hòa thượng Huyền Từ đang ngồi ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Viễn đi vào Đại Hùng bảo điện, Huyền Từ đột nhiên mở mắt nói: “Ngươi đã về rồi!”

Biểu cảm của Huyền Từ vẫn hiền lành như trước, nhưng lại không nghe ra được một chút cảm xúc nào trong giọng điệu của lão, cũng không biết là đang tức giận hay đang vui vẻ.

“Phương trượng đại sư, đệ tử đã biết lỗi rồi.”

Vương Viễn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi mà nhanh chóng nhận sai… Tuy hắn cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng thái độ nhận sai tốt, chắc chắn không phải là chuyện xấu. Chút bản lĩnh này cũng không có thì Vương Viễn đã sớm bị ông già nhà mình đánh phọt cứt rồi.

“Ừm!”

Huyền Từ gật đầu rồi tiếp tục bảo: “Tại sao khi trở về từ Hành Dương lại không giao nhiệm vụ trước?”

“Chuyện đó…” Vương Viễn nhỏ giọng nói: “Đệ tử tự biết đã gây ra họa lớn, không biết nói gì với sư phụ và phương trượng đại sư.”

“Ha ha ha!”

Nghe được lời này của Vương Viễn, Huyền Từ đột nhiên bật cười: “Ta đã nghe nói đến chuyện của ngươi rồi! Sinh lão bệnh tử đều là số mệnh, ngươi ra tay hàng yêu trừ ma vốn là việc làm vì chính nghĩa. Tuy cái chết của Lưu Chính Phong có liên quan đến ngươi, nhưng ta tin ngươi cũng vì xuất phát từ lòng trượng nghĩa.”

“Hở?”

Vốn Vương Viễn đã sẵn sàng chịu phạt, nhưng lão hòa thượng Huyền Từ vừa nói lời này ra, Vương Viễn đã trực tiếp ngây người ra đó, trên mặt viết đầy vẻ hoang mang.

Trong ấn tượng của Vương Viễn, lão hòa thượng Huyền Từ vô cùng gian trá, luôn luôn lừa mình làm việc. Không ngờ mình gây ra chuyện như vậy, Huyền Từ không trách tội mình còn chưa nói, lại còn giúp mình tìm lý do chối bỏ trách nhiệm.

Chuyện này… Vương Viễn đột nhiên cảm thấy mình đang nằm mơ, thế này cũng khiến người ta khó mà tin được quá?

“Ngài… ngài không trách ta sao?” Vương Viễn khó hiểu hỏi.

“Ngươi là đệ tử xuất chúng nhất của Thiếu Lâm tự ta, hơn nữa một lòng hướng thiện thì có gì sai trái?” Huyền Từ hỏi ngược lại.

Cẩn thận nghĩ lại, thì lời nói của Huyền Từ cũng không phải không có đạo lý.

Khúc Dương là trưởng lão ma giáo, hơn nữa còn ra tay đả thương người, Vương Viễn giết lão cũng có lý do chính đáng. Cho dù Lưu Chính Phong chết vì Vương Viễn, nhưng Vương Viễn cũng không trực tiếp giết lão. Chuyện này, cho dù phái Ngũ Nhạc tới đây đối mặt, cũng không thể làm được gì Vương Viễn.

Thân là cao thủ tinh anh của Thiếu Lâm Tự, không dễ dàng gì mà tu vi võ học có thể đạt đến trình độ này như Vương Viễn. Bất cứ chuyện gì Vương Viễn làm, về tình về lý đều có lợi và vô hại đối với Thiếu Lâm tự, Huyền Từ cũng không phải là tên ngốc, đương nhiên sẽ không tự hủy bức tường thành, phế Vương Viễn để làm trò cười cho phái Ngũ Nhạc.

“Phương trượng… ta…”

Thấy Huyền Từ bảo vệ mình một cách trượng nghĩa như vậy, Vương Viễn xúc động nước mắt cũng sắp chảy ra.

Trước khi đến đây, Vương Viễn đã gặp Bôi Mạc Đình, tiểu tử này bị Nhạc Bất Quần trục xuất khỏi sư môn một cách thương tâm như vậy, khiến trong lòng Vương Viễn cũng sợ hãi.

Vốn còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ được Huyền Từ lại chú ý đại cục như vậy, đích thân ra mặt bảo vệ mình… Lúc này tâm trạng của Vương Viễn quả thực vô cùng cảm động.

Chỉ với điểm này mà nói, Nhạc Bất Quần không biết đã kém Huyền Từ bao nhiêu.

“Chuyện này chớ để trong lòng!” Huyền Từ khoát tay bảo: “Lần này ngươi xuống núi trải nghiệm giang hồ, còn trượng nghĩa ra tay cứu Lưu Chính Phong, khiến Thiếu Lâm tự ta dương danh thiên hạ, lần này không thể không có công, đây là phần thưởng của ngươi.”

Nói xong, Huyền Từ vung tay lên, một đường ánh sáng vàng rơi xuống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn xuống núi dự lễ đã nhận ra sự hiểm ác của giang hồ, bởi vậy nhận được nhiều lợi ích, đột phá nút thắt, xuất sư thành công, +1 cảnh giới một mục võ học môn phái ngẫu nhiên.]

[Hệ thống nhắc nhở: Cảnh giới tâm pháp [Kim Cương Bất Hoại Thần Công] của bạn đã tăng lên, cảnh giới trước mắt là “Dung Hội Quán Thông”, căn cốt +25, lực cánh tay +25, bạn đã học được chiêu thức [Kim Cương Giáng Thế].]

[Kim Cương Giáng Thế]: Sử dụng nội lực hóa thành Kim Cương Chân Khí hộ thể, sát thương nhận được càng cao thì tiêu hao nội lực càng nhiều.

“Trúng mánh rồi!”

Nhìn thấy lời nhắc nhở của hệ thống nhắc, Vương Viễn kích động la lên ngay tại chỗ.

Võ học môn phái ngẫu nhiên tăng lên một tầng cảnh giới, là phần thưởng xuất sư mà tất cả người chơi đều có.

Đối với hai chữ ngẫu nhiên này, Vương Viễn vẫn luôn không đồng ý.

Bởi vì Vương Viễn biết, xác suất lớn ngẫu nhiên sẽ nâng cao cảnh giới của một môn võ học rác rưởi không có một chút tác dụng nào.

Ai mà ngờ được lần nâng cao ngẫu nhiên này sẽ trực tiếp thăng cấp Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn, hơn nữa còn thưởng thêm chiêu thức võ học.

Khác với chiêu thức [Kim Cương Bái Tháp] vô địch trong thời gian ngắn, [Kim Cương Giáng Thế] là một chiêu thức vận dụng nội lực để bảo vệ cơ thể, hiệu quả giống với Tung Dương Chân Khí của Phí Bân, phân bố nội lực ra toàn cơ thể để hình thành chân khí hộ thể.

Thời gian duy trì [Kim Cương Bái Tháp] chỉ có ba giây, trong khi thời gian duy trì của [Kim Cương Giáng Thế] lại phụ thuộc vào sát thương gánh chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận