Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 575: Tam Thi Não Thần Đan

Nam tử mặc áo bào xanh kia khoảng bảy tám chục tuổi, tóc mai điểm bạc nhưng lại cực kỳ có tinh thần.

Cao tuổi rồi mà còn mặc quần áo kiểu vậy đúng là đủ dâm.

"Cô cô? Ha!"

Vương Viễn nghe nam tử mặc áo bào xanh xưng hô với bà bà kia như vậy thì há hốc mồm.

Ối chao, lão này tuổi đã cao mà còn gọi người ta là cô cô, bà lão kia vẫn chưa đến trăm tám mươi tuổi đâu đấy? Gọi người ta là bà bà xem ra còn được.

"Hả?"

Lão đầu mặc áo xanh nọ cũng chú ý đến Vương Viễn đứng bên cạnh xe ngựa, lão ngạc nhiên hỏi: "Không phải hộ tống cô cô là người Đông Phương giáo chủ phái đến à? Sao lại thành một hòa thượng Thiếu Lâm rồi?"

Bà lão đáp: "Giữa đường gặp thú dữ, đám hộ vệ làm việc không thuận tiện, nhờ Ngưu thiếu hiệp ra tay tương trợ!"

"Thì ra là thế!" Lão đầu mặc áo xanh hiểu ra, ngay sang chào hỏi Vương Viễn: "Lão hủ tên là Lục Trúc Ông, đa tạ Ngưu thiếu hiệp hộ tống cô cô đến tận đây!"

"Không cần khách sáo!"

Vương Viễn xoa xoa tay bảo: "Làm gì thực tế chút đi."

Lúc hai người đang trò chuyện, Vương Viễn đã đưa mắt nhìn xung quanh. Ngõ Lục Trúc này mặc dù thanh nhã, lại không giống nhà lớn của kẻ có tiền, ông lão kia nhìn qua chỉ là một thợ thủ công đan lát thường thường, hắn vô cùng nghi ngờ chuyện ông lão này có thể cho phần thường gì hay không.

"Ặc?"

Vương Viễn vừa thò tay ra đã muốn hành động thực tế khiến Lục Trúc Ông nhìn mà sửng sốt.

Lão không khỏi lắc đầu thở dài: "Người trần quả nhiên đều thô tục, cuối cùng chẳng qua là vì hai chữ danh lợi!"

"Bớt nói nhảm đi!" Vương Viễn cất giọng khinh bỉ: "Làm việc thu tiền là lẽ hiển nhiên, đám sâu mọt xã hội không biết lao động sản xuất có tư cách gì mà tỏ vẻ cao nhân lánh đời! Danh lợi mới là động lực để xã hội phát triển, có biết không hả?"

Những tên ẩn sĩ kia chẳng đáng lọt vào mắt Vương Viễn, đó là cái bọn cứ há miệng ngậm miệng nói người khác thô tục và theo đuổi lợi ích, lúc nào cũng cảm thấy mình ưu việt lắm, là kẻ đứng trên cao chỉ tay năm ngón. Trâu bò đến vậy sao cần người khác đến hỗ trợ? Tên bại hoại như Vương Viễn còn biết nhận tiền làm việc đây này, thế mà lão khốn nạn kia còn muốn trốn nợ.

"Cho hắn đi!"

Bà bà ngồi trong xe ngựa cũng bất đắc dĩ nói: "Ngưu thiếu hiệp không giống những hòa thượng khác, hắn là người khá thực tế."

"Bà bà, bà lại mắng ta đấy à?" Vương Viễn đen mặt lại.

"Ngươi hiểu ra rồi đấy, ha ha!" Bà bà cười vô cùng vui vẻ, cứ như thể nói chuyện phiếm cùng Vương Viễn là một chuyện gì đó đặc biệt thú vị.

"Được rồi!"

Lục Trúc Ông thở dài, mọc một quyển sách ra đưa cho Vương Viễn rồi bảo: "Rồi đấy, mau cút mau cút, ngõ Lục Trúc của ta không thích hạng người thô tục!"

[Cầm Nghệ Tâm Đắc Của Lục Trúc Ông]

Loại hình: Nghệ thuật

Phẩm chất: Trung cấp

Yêu cầu học tập: Ngộ tính 40

Giới thiệu vật phẩm: Trúc Ông có tài đánh đàn độc nhất vô nhị, kinh nghiệm có thể trực tiếp tăng lên một cảnh giới cầm nghệ.

"Phụt!"

Vương Viễn thấy thế thầm phun ra một búng máu.

"Rác rưởi! Quả thực là rác rưởi!"

Vương Viễn không thèm khách sáo đẩy trả lại sách về phía Lục Trúc Ông.

Người khác mà cho sách, cho dù thuộc tính của hắn không đủ để học thì ít ra cũng phải là một bản bí tịch võ công, dù học không được cũng có thể đem bán đi với một mức giá ngon nghẻ. Còn thứ này, má nó chứ, ông đây có biết đánh đàn đếch đâu.

Trong trò chơi này chẳng tìm được mấy mống người chơi biết đánh đàn, cho dù bán lấy tiền cũng không nâng giá được, nói đây là thứ bỏ đi đã khách sáo với người cho sách lắm rồi đấy.

"Ngươi thì biết cái gì! Đây chính là thứ người ta muốn mà còn chẳng được đó!"

Lục Trúc Ông thấy tâm huyết của mình bị người ta gọi là rác rưởi thì nhất thời chán nản.

"Còn có thứ khác nữa không?" Vương Viễn khoát tay bảo: "Thứ này tao nhã quá, ta học không nổi!"

"Một thợ đan lát như ta lấy đâu ra thứ tốt mà cho! Ta dạy ngươi bện giỏ có được không?" Lục Trúc Ông cũng bắt đầu chơi xấu khóc lóc om sòm.

"Bà bà! Cháu bà vứt hết mặt mũi đi thì làm sao bây giờ?" Vương Viễn quay đầu lại cáo trạng.

"Rồi rồi!"

Bà bà bị hai người này làm cho nhức hết cả đầu, lập tức lên tiếng can ngăn, sau đó nói với Vương Viễn: "Nếu ngươi đã là đệ tử Thiếu Lâm chắc hẳn võ học bình thường ngươi cũng chướng mắt! Thứ này rất thích hợp với ngươi, cầm lấy đi!"

Nói rồi, một cánh tay từ trong xe ngựa thò ra.

Có thể thấy đó là một đôi tay trắng nõn nà, vừa trắng vừa mịn, chẳng giống tay một bà lão chút nào, trong lòng bàn tay mềm mại đó có ba viên thuốc.

"Hì hì! Tay nhỏ trắng xinh nha!" Vương Viễn nhịn không được trêu chọc một câu.

"Bốp!"

Bà bà vung tay lên, đập một phát vào mũi Vương Viễn.

Vương Viễn sờ sờ mũi, lúng túng nhận lại viên thuốc trong tay bà bà.

[Tam Thi Não Thần Đan]

Loại hình: Độc dược

Phẩm chất: Tam phẩm

Giới thiệu: Là đan dược thần kỳ có thể khiến người dùng phục tùng mệnh lệnh của mình vô điều kiện.

"Này… Còn có thể loại kiểu này hả?"

Vương Viễn nhìn thuộc tính của ba viên thuốc mà mắt trừng to như cái chuông.

Thuộc tính của Tam Thi Não Thần Đan chỉ khái quát trong một câu, đó chính là khống chế người khác!

Loại khống chế tinh thần này quả thực là tà thuật đáng sợ nhất trong giang hồ, Vương Viễn may mắn được chứng kiến cảnh Đoàn Diên Khánh khống chế Bôi Mạc Đình tấn công hắn nên có chút bóng ma tâm lý với loại tà thuật này.

Mặc dù hắn cũng học thuật nói bằng bụng nhưng thứ này chỉ lừa được đám tôm tép có tu vi thấp hơn mình nhiều thôi, căn bản không khống chế được mục tiêu có tu vi cao thâm. Mà Tam Thi Não Thần Đan này lại có thể khống chế tất cả mọi người vô điều kiện.

Đây là khái niệm gì?

Hiểu theo một cách khác, Vương Viễn cho kẻ khó chơi như Độc Cô Cầu Bại ăn thì y cũng phải nghe lời hắn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Vương Viễn phải có bản lĩnh khiến y ăn hết.

Mà Vương Viễn cũng không nghĩ tới chuyện có thể khống chế cao thủ cấp Thần như Độc Cô Cầu Bại, nhưng cho dù chỉ là khống chế những cao thủ có thực lực tương đương bản thân thì cũng đã đủ rồi.

"Sao! Có thích không? Thứ này quý lắm đấy! Ngươi không cần thì trả lại cho ta!" Bà bà lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận