Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 214: Thuật Thiên Lý Truy Tung

Đang lúc Vương Viễn không biết đuổi theo hướng nào, thì hai người Mario và Điều Tử cũng đã đuổi kịp tới.

“Ế?”

Thấy hai người họ vậy mà lại đuổi kịp mình, Vương Viễn không nhịn được mà có chút kinh ngạc, phải biết rằng Vương Viễn có đủ bốn môn khinh công mới có được thân pháp như vậy, nhưng hai người này cũng không yếu hơn Vương Viễn bao nhiêu.

Mario thì khỏi phải nói, phái Võ Đang là môn phái toàn diện nhất trong trò chơi, ngoài việc đầu vào cao ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm gì, khinh công bí truyền Thê Vân Tung của môn phái lại càng thuộc hàng khinh công Cao Cấp, có thể đuổi kịp tốc độ của Vương Viễn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng Điều Tử là người của Lục Phiến Môn, những thứ học được đều võ học giang hồ tạp nham, nhưng khinh công của người này lại mạnh mẽ như vậy, thực sự khiến người ta bất ngờ.

“Điều Tử, khinh công của ngươi không tồi nha!” Quay đầu nhìn thoáng qua hai người, Vương Viễn không nhịn được mà cảm thán.

“Thì đây chính là những gì chúng ta làm mà!” Điều Tử khiêm tốn nói.

Tuy rằng hệ thống võ học của Lục Phiến Môn đều dựa vào người chơi đi khắp nơi học võ học giang hồ, nhưng khinh công của môn phái lại là độc nhất vô nhị, tên là Thiên Lý Truy Tung.

Danh như ý nghĩa, chính là dùng khinh công để bắt kẻ trộm.

Thân là một Điều Tử, nếu ngay cả trộm cũng chẳng đuổi kịp được, vậy tuyệt đối không đủ tư cách.

Lúc trước Điều Tử cũng vì môn khinh công này mới gia nhập Lục Phiến Môn, bằng không đã sớm vào Huyền Sách Quân cho rồi, cùng là môn phái quan phủ, nhưng Huyền Sách Quân lại mạnh mẽ hơn Lục Phiến Môn rất nhiều.

“Các ngươi, người đâu?”

Mario nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy bóng dáng của hai người Khúc Dương đâu, vì thế hỏi Vương Viễn.

“Mất dấu rồi!”

Vương Viễn nhún vai đáp: “Vừa ra khỏi thành đã đã mất tung tích.”

Nếu đổi lại là Vương Viễn chưa học khinh công lúc trước, e rằng ra khỏi cửa chính của Lưu phủ đã mất dấu luôn rồi.

Nhiệm vụ vòng thứ hai này, vốn chính là nhiệm vụ mang tính lựa chọn, được chuẩn bị cho người chơi cực kỳ tự tin về thực lực của mình.

Với thân pháp hiện tại của Vương Viễn, nếu khi ấy hắn trực tiếp đuổi kịp, có thể sẽ không mất dấu, kết quả Vương Viễn nhất định muốn giết chết Ngũ Nhạc Độc Tôn, nên lần chậm trễ này đã dẫn đến việc bỏ lỡ thời gian.

Nhiệm vụ đã nhận rồi, bây giờ trở về thì nhiệm vụ xuất sư sẽ thất bại, còn tiếp tục đuổi, thì lại hoàn toàn không biết nên đuổi đi đâu.

Đi đúng hướng thì không sao, còn đi nhầm hướng chẳng phải sẽ càng đuổi càng xa hay sao?

“Bên kia!”

Đang lúc hai người Vương Viễn không biết phải đuổi hướng nào thì Điều Tử đột nhiên chỉ về con đường lên núi ở bên phải.

“???”

Nghe được lời này của Điều Tử, hai Vương Viễn đều sửng sốt.

“Có đúng không đó? Sao ngươi biết ở bên đó?” Mario kinh ngạc hỏi.

“Ngươi đang nghi ngờ kinh nghiệm phá án của ta sao?”

“Đúng vậy!”

Mario gật đầu.

Lục Phiến Môn có kinh nghiệm đến đâu cũng không thể phá án huyền học được.

“Ngươi không tin được ta, lẽ nào còn không tin vào thiết lập của hệ thống hay sao?” Điều Tử thuận tay chia sẻ một trạng thái cho hai người Vương Viễn.

[Thiên Lý Truy Tung: Đã khóa chặt mục tiêu tình nghi, vị trí hiện tại là rừng cổ Hành Dương, tọa độ…]

“Đậu má! Còn có thể như vậy nữa sao?’

Hai người Vương Viễn rất khó hiểu, không ngờ Lục Phiến Môn còn có bản lĩnh này.

“Đương nhiên!” Điều Tử đắc ý nói: “Chăm chỉ học hành, rồi các người cũng có cơ hội học làm quan giống ta!”

Vương Viễn: “…”

Không thể không nói, bộ phận ăn cơm nhà nước như Lục Phiến Môn này thật lợi hại, hiệu quả tập trung của thuật Thiên Lý Truy Tung này đúng là thần kỳ.

Ba người đi một mạch lên núi dưới sự chỉ huy của Điều Tử, rẽ trái quẹo phải không bao lâu, cuối cùng tới rừng cổ.

Chỉ nghe thấy trong rừng cổ truyền đến tiếng đàn du dương.

Tiếng đàn thật tao nhã, qua một lát, lại có tiếng sáo hòa vào trong tiếng đàn, thanh âm của đàn cầm êm ái, còn tiếng sáo thì nhẹ nhàng. Hai người giống như một hỏi một đáp, dưới sự hòa hợp lại càng thêm động lòng người.

Ba người Vương Viễn chẳng có người nào nghe hiểu âm nhạc, nhưng nghe thấy âm thanh này lại không nhịn được mà đứng lại.

“Tinh…”

Đang lúc tiếng nhạc vô cùng du dương, thì tiếng đàn lập tức dừng lại, tiếng sáo cũng chợt dừng lại theo.

Lúc này ba người mới lấy lại bình tĩnh.

“Bọn họ đang ở đây!” Vương Viễn chỉ vào chỗ sâu trong rừng cổ, rồi tìm kiếm theo hướng tiếng đàn truyền đến.

Đi một hồi lâu, ba người đến bên một thác nước, chỉ thấy hai người Lưu Chính Phong và Khúc Dương đang ngồi bên dưới thác nước. Hai người này một người ôm đàn, một người cầm sáo, sắc mặt đều trắng bệch, có vẻ như đã bị thương nặng.

Đối diện với hai người là một người trung niên. Người này khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng trung bình, vô cùng gầy yếu, môi trên để hai cái râu chuột, thoạt nhìn vô cùng bỉ ổi, lúc này còn đang giữ một cô gái nhỏ trong tay.

Giữa hai bên, có một ông lão nhăn nheo đang ngồi, ông lão này cực kỳ gầy, tựa như đẩy một cái là ngã, hình dáng còn hơn đáng khinh hơn cả Phí Bân.

Lúc này, ông lão đang ôm một cây đàn nhị và chuyên tâm kéo, âm thanh đau khổ đến tột cùng, tựa như than thở lại như níu kéo, người nghe được đều thấy đau lòng.

Người trung niên bắt cô gái nhỏ kia và hai người Lưu Chính Phong đứng đối mặt với nhau, không có ai dám ra tay, dường như muốn nghe xong khúc nhạc của ông lão kia vậy.

“Mọi người, có thể đổi bài nào vui vẻ tí được không?”

Vương Viễn thực sự không chịu nổi được nữa, hắn đi lên phía trước, móc ba đồng tiền đồng trong túi ra, ném đến trước mặt lão già và nói: “Chơi bài “Lộng Lẫy Và Uy Phong” được không…”

“…”

Mấy người Lưu Chính Phong thấy thế, đều mang vẻ mặt nặng nề, nhìn chằm chằm vào Vương Viễn không nói nên lời, giống như Vương Viễn đã làm chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Ông lão đó nâng mí mắt lên nhìn Vương Viễn, không nói một lời nhét ba đồng tiền đồng vào trong ngực, chuyển cảnh rồi bắt đầu kéo một cách phóng túng.

"Ha ha!"

Thấy ông lão đó thật sự nhận tiền của Vương Viễn, rồi kéo đàn một cách thật phóng khoáng, hai bên đối đầu trực tiếp sững sờ.

Chợt người trung niên kia không nhịn được mà cười châm biếm nói: "Sư huynh của ta thường nói, chưởng môn phái Hành Sơn, Mạt Đại tiên sinh là cao nhân không xuất thế, không ngờ lại ôm hồ cầm đội lốt cái bang đi lừa tiền."





Bạn cần đăng nhập để bình luận