Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 146: Thính Vũ các 2

Văn phòng này, cũng được xem là công ty lớn số một trong nghề.

"Giao dịch gì?"

Vương Viễn xoay người lại, hỏi một cách hờ hững.

"Hê hê!" Vương Đại Lạt Ma cười đáp: “Ngươi có thể nói cho ta biết nguyên liệu đó của ngươi đã rớt ở đâu không?"

Cho người con cá không bằng cho chiếc cần câu.

Mua nguyên liệu gì đó của Vương Viễn thì quá thấp kém, nếu trực tiếp hỏi ra nơi nổ nguyên liệu, thì đó mới chính là nguồn bạc vô tận.

"Hừ hừ!"

Nghe được lời nói của Đại Vương Lạt Ma, Vương Viễn hừ lạnh một tiếng rồi bảo: "Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết?"

Vương Viễn cũng không phải là thằng đần, hiển nhiên biết giá trị của Ban Lan Hổ Y này. Tuy chẳng bao lâu nữa, rừng Hổ Gầm sẽ trở thành khu luyện cấp của người chơi, và bí mật này cũng sẽ được công khai, nhưng trong khoảng thời gian này, chỉ cần giết thêm mấy con Ban Lan Hổ Vệ nữa, thì vẫn có thể kiếm được không ít tiền, đương nhiên Vương Viễn sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết rồi.

"Ha ha!" Vương Đại Lạt Ma nghe vậy thì cười ngại ngùng rồi bảo: "Đương nhiên không hỏi miễn phí, ta bỏ mười lượng vàng để mua câu trả lời của ngươi."

"Mười lượng vàng? Ngươi thấy cái đầu trọc này của ta giống đệ tử Cái Bang sao?" Vương Viễn cười một cách khinh thường rồi đáp.

Mười kim để đuổi ăn xin đi sao, nhìn từ thuộc tính của Ban Lan Hổ Y này, thì một bộ chí ít cũng có thể bán được hai mươi lượng vàng. Một tấm da hổ cũng phải hơn mười lượng vàng, người này bỏ mười lượng vàng để mua tin tức, đây là đang xem thường ai vậy?

"Hơ?" Thấy Vương Viễn từ chối hợp tác, Vương Đại Lạt Ma cũng không bất ngờ, mà lại hỏi: "Vậy ngươi nói bao nhiêu? Ra giá đi!"

Cho dù là ở nơi nào trong trò chơi, thì phòng làm việc nguyên liệu vẫn kiếm chác được nhất. Thính Vũ lâu thân là phòng làm việc nguyên liệu lớn nhất trong nghề, giọng điệu nói chuyện hiển nhiên cũng rất lớn.

Nếu là người chơi bình thường, chắc chắn sẽ bị tiểu tử này dọa, nhưng Vương Viễn là ai? Dưới tay loại BOSS lớn như Đoàn Diên Khánh và Đoàn Chính Minh, Vương Viễn còn có thể đánh ra đồ vật được, với điểm đạo hạnh này của Vương Đại Lạt Ma thì vẫn chưa đủ tư cách.

"Hai trăm lượng vàng!" Vương Viễn duỗi hai ngón tay ra với vẻ mặt không cảm xúc, rồi lạnh lùng bảo: "Không mặc cả!"

"Hai trăm lượng vàng?"

Quả nhiên, mức ra giá này của Vương Viễn đã trực tiếp khiến Đại Vương Lạt Ma hoảng sợ.

Hai trăm lượng vàng, không phải là hai trăm tệ!

Bây giờ trò chơi vẫn chưa mở dịch vụ nạp tiền trò chơi, tiền trò chơi đều dựa vào người chơi chơi từng chút một, giá vàng gấp hơn năm lần tỷ giá hối đoái "một so với một trăm" của chính phủ.

Cũng chính là nói, nếu đổi hai trăm lượng vàng thành nhân dân tệ, sẽ có giá trị khoảng một trăm nghìn tệ.

Thính Vũ lâu chính là nơi kinh doanh nguyên liệu, đương nhiên sẽ không thiếu chút tiền này rồi, nhưng tốn tiền cũng phải xem tốn vào đâu mới được.

Một trăm tệ mua một chiếc xe, chắc chắn đáng giá, nhưng Vương Đại Lạt Ma chỉ là hỏi thăm tin tức mà thôi, Vương Viễn lại trực tiếp mở miệng nói một trăm nghìn tệ, đây mẹ nó đúng thật là cướp ngày mà.

Sửng sốt một hồi lâu, Vương Đại Lạt Ma mới đáp: "Ngưu huynh đệ, cái giá này có phải hơi cao rồi không? Chúng ta..."

Vương Viễn ra giá ngất trời, tất nhiên Vương Đại Lạt Ma muốn cò kè mặc cả.

"Tạm biệt!"

Nhưng Vương Đại Lạt Ma còn chưa nói xong, thì Vương Viễn đã xoay người đi, thái độ cực kỳ kiên quyết, nói không mặc cả chính là không mặc cả! Ngươi mặc cả chẳng phải là đánh vào mặt lão tử hay sao?

"Đừng, đừng đi mà!"

Thấy Vương Viễn xoay người đi, Vương Đại Lạt Ma cũng nôn nóng, vội vàng đuổi theo, chặn phía trước Vương Viễn, rồi hoảng sợ nói: "Có gì từ từ thương lượng."

"Ha ha!"

Nhìn thấy vẻ mặt này của Vương Đại Lạt Ma, Vương Viễn không khỏi cười thầm một trận trong lòng. Vương Viễn biết, tiểu tử này chắc chắn sẽ đuổi theo.

Giá yêu cầu của Vương Viễn cũng không phải là thuận miệng nói lung tung, mà là tính toán chính xác giá trị của nguyên liệu.

Hai trăm lượng vàng, thoạt nhìn thì là bắt chẹt, nhưng thực ra lại là cái giá cao nhất mà Vương Đại Lạt Ma có thể chấp nhận trong lòng, nhiều hơn một phần, Vương Đại Lạt Ma chắc chắn sẽ từ bỏ, mà ít hơn một phần, thì Vương Đại Lạt Ma sẽ kiếm lời.

"Rốt cuộc có mua hay không đây? Không mua thì còn có người khác muốn mua!" Nói xong, Vương Viễn quay đầu nhìn thoáng qua những người chơi trong cửa tiệm đang nóng lòng muốn thử.

Cửa hàng thợ may và cửa hàng thợ rèn là nơi mà những thương nhân buôn bán nguyên liệu tụ tập, người chơi nghề nghiệp sinh hoạt mua nguyên liệu không chỉ có một mình Vương Đại Lạt Ma. Mặc dù những người khác không làm buôn bán lớn như vậy nhưng họ vẫn có thể lấy ra được hai trăm lượng vàng.

Hai trăm lượng vàng là một con số khá lớn, thế nhưng mọi người đều đã biết nguyên liệu này có thể chế tạo thành trang bị, giá trị của nó tuyệt đối không dừng lại ở con số này, bây giờ chỉ cần hai trăm lượng vàng là có thể mua được, vô cùng đáng giá.

Vương Viễn cũng không sợ không bán được tin tức này, dù sao nếu không có ai mua thì hắn cũng không mất gì cả.

"Cái này ..."

Nhìn những người khác bắt đầu rục rịch muốn mua, trong lòng Vương Đại Lạt Ma bắt đầu hoảng hốt.

Là một người chuyên mua bán thông tin, Vương Đại Lạt Ma biết đạo đức của những tên cùng nghề cao tới mức nào. Không cần biết họ có mua hay không, nếu bị bọn họ chú ý tới, không cho bọn họ tham gia thì kiểu gì mình cũng sẽ bị chọc một đao, không cần lý do, chỉ đơn là muốn chọc thôi.

"Không cần đâu, bọn họ không mua nổi!" Vương Đại Lạt Ma cười gượng, vội vàng nói: "Hai trăm lượng vàng thì hai trăm lượng vàng, thế nhưng ta có một điều kiện, tin tức này ngươi không được bán cho người khác."

Nói tới chỗ này, Vương Đại Lạt Ma quay đầu nhìn những tên cùng nghề kia.

Nếu chỉ cần hai trăm lượng vàng là có thể độc hưởng tin tức này thì chắc chắn lãi to, còn nếu có nhiều người biết, sức cạnh tranh lớn thì sẽ rất khó để kiếm tiền.

"Cái này ngươi yên tâm!" Vương Viễn lạnh nhạt nói: "Ta biết quy củ."

"Vậy thì cám ơn!"

Vương Đại Lạt Ma rút một tấm ngân phiếu ra, đưa tới trước mặt Vương Viễn.

Vương Viễn nhìn ngân phiếu trong tay Vương Đại Lạt Ma, hắn mở cửa sổ bạn bè, kết bạn cho Vương Đại Lạt Ma, sau đó gửi ba chữ rừng Hồ Gầm cho gã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận