Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1390: Khang Hy khó giải quyết (2)

“Khà khà!”

Vương Viễn đột nhiên cười khà khà, bảo: “Bệ hạ cũng nghe nói tới một núi không thể có hai hổ rồi chứ?”

“Hửm?”

Khang Hy nhướn mày: “Ví dụ?”

“Thành Yến Kinh rộng lớn như thế, nhưng sao có thể dung chứa hai chính quyền được?” Vương Viễn nói: “Vài ngày trước, ta cũng nghe nói người Mông Cổ đã đánh nhau với Đại Thanh các ngươi... quân đội cũng tiến vào thành dựng rào rồi, Triệu vương phủ còn bị người đốt, chuyện xảy ra ngay bên giường mình, làm sao có thể khiến người ngủ ngon.”

“Chuyện này ta cũng nghe nói qua.” Khang Hy cười đáp: “Nghe nói là mấy người chơi làm việc này, sau đó cứu nhân sĩ võ lâm bị quận chúa Triệu Mẫn giấu ở trong tháp Vạn An ra, Ngộ Si đại sư có khả năng không biết chuyện này rồi.”

Nói đến đây, Khang Hy còn không quên bảo: “Nghe nói ngày đó, người cứu người đi chính là một hòa thượng Thiếu Lâm.”

Rất dễ nhận thấy, Khang Hy cũng không phải người dễ giải quyết gì, chuyện kinh thành cháy lớn, chắc tám phần đã điều tra ra rõ ràng, về phần là ai sai khiến, khỏi cần nói cũng biết là ai.

“Thật sao? Tiểu tăng chưa từng nghe nói đấy.” Vương Viễn mỉm cười, giả bộ không biết gì.

Mẹ nó chứ, tiểu tử Khang Hy này hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Đoàn Chính Thuần, người này thật sự quá gian trá.

Đoàn Thái Địch vốn là hoàng tộc triều Tống, nhưng suốt cả một thời gian dài lúc sinh thời, trong đầu cũng chỉ có mấy người phụ nữ, không biết còn kém hơn Khang Hy biết bao nhiêu. Đây chính là sự chênh lệch...

Một người lưu danh sử sách, còn một người chỉ có thể hiểu biết qua loa từ trong tiểu thuyết, quả nhiên là có lý do cả.

Lần này Vương Viễn xem như đã gặp phải đối thủ rồi.

“Hoàng thượng, ngươi phải thuận theo trời mà làm chứ!”

Vương Viễn cũng bất đắc dĩ, chỉ đành nói giống như đã lừa dối Đoàn Chính Thuần: “Lãnh thổ của Đại Nguyên bao la, bây giờ Đại Liêu, Đại Lý, và Ma giáo Tây Vực cũng đã chuẩn bị khởi binh rồi, chỉ cần có thể đánh bại đối phương, thì có thể chia sẻ đất đai của bọn họ, lẽ nào ngươi không muốn được chia một chén canh này sao?”

Theo như Vương Viễn biết, Khang Hy vẫn khá thích chuyện mở rộng lãnh thổ này, nên hắn chắc chắn cảm thấy có hứng thú với việc chia cắt lãnh thổ Đại Nguyên này.

Đương nhiên, về phần có thực lực đó hay không, Vương Viễn cũng chẳng quan tâm, dù sao mục đích của hắn cũng chính là khiến Khang Hy xuất binh đi cứu Tương Dương.

“Hửm? Thật sao?”

Khang Hy nghe vậy, nhíu mày lại, hỏi: “Những nước khác cũng chuẩn bị khởi binh sao?”

Giống như Vương Viễn dự đoán, Khang Hy thực sự có hứng thú với việc mở rộng lãnh thổ, nghe thấy chuyện phân chia lãnh thổ Đại Nguyên, tuy vẻ mặt không có cảm xúc, nhưng Vương Viễn lại có thể nghe ra được, tiểu tử này đã động lòng rồi.

“Bằng không thì sao?”

Vương Viễn đáp: “Tiểu tăng chính là Nam Viện đại vương nước Liêu, có lý nào lại lừa ngươi.”

Khang Hy cười đáp: “Chính bởi vì là ngươi nên ta mới không tin, thủ đoạn của Ngộ Si đại sư, trẫm cũng nghe nhiều rồi, sợ là ngươi muốn Đại Thanh chúng ta đi lên đánh đến ta chết ngươi sống với Mông Cổ cùng Đại Tống, sau đó nước Liêu trực tiếp làm chủ Trung Nguyên.”

“A đi đà phật!” Vương Viễn nghe thấy lời này của Khang Hy, da dầu tê rần.

Được rồi, vốn dĩ hắn còn cảm thấy mình đi đến đâu cũng dọa nạt lừa đảo người ta, phô trương thanh thế là đủ đê tiện rồi, nhưng không ngờ lối suy nghĩ của Khang Hy còn xoay chuyển nhanh hơn, người ta đã nghĩ đến một cảnh giới cao hơn một tầng rồi.

Cũng may mình tới Yến Kinh một chuyến, bằng không nếu thật sự kéo Đại Lý và nước Liêu đi tới Tương Dương đánh người Mông Cổ, còn Khang Hy ở bên này, nói không chừng còn muốn trộm nhà, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

“Hoàng đế bệ hạ nói lời này là sai rồi!”

Vương Viễn đáp: “Tiểu tăng chính là người xuất gia, quyền lợi trong xã hội tựa như mây khói, không có một chút liên quan gì đến tiểu tăng hết, sở dĩ tới đây, chỉ là không muốn sinh linh đồ thán mà thôi.”

“Thật sao? Lời này còn không thực tế bằng lời vừa nói!” Khang Hy vẫn không tin.

“Đệt!” Vương Viễn phải gọi là tức giận.

Lúc đầu quả thực là hắn đang lừa Khang Hy, nhưng câu nói vì muôn dân thiên hạ này, tuyệt đối là một câu nói chân thành nhất mà Vương Viễn nói ra từ lúc vào cửa đến giờ, vậy mà Khang Hy lại không tin.

Ừm, nói thật, đổi lại là Vương Viễn, phỏng chừng hắn cũng sẽ không tin mình sẽ vì muôn dân thiên hạ. Dù sao đi một vòng như vậy, rốt cuộc có mưu tính chuyện gì, thì bản thân hắn còn không biết sao.

“Ngộ Si đại sư, ngươi vẫn nên trở về đi!” Khang Hy nói: “Yên tâm, không có hệ thống ra lệnh, trẫm sẽ không ngồi làm ngư ông đắc lợi đâu.”

“Ta... được rồi.”

Thấy thật sự không thuyết phục được Khang Hy, Vương Viễn cũng không có cách nào khác, chỉ đành đáp lại một câu, chào hỏi Vi Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh một tiếng, rồi quay người đi ra ngoài cửa.

Tên Khang Hy này quá thông minh, Vương Viễn hoàn toàn không biết hắn cần gì. Xét từ hiện tại, chỉ có nước Liêu, Đại Lý và ma giáo, lại thêm quân thủ thành Tương Dương, cho dù không thể thắng được thiết kỵ Mông Cổ, thì vẫn có thể đánh ngang sức ngang tài, cứ như vậy đi.

“Không ổn rồi! Có thích khách! Bắt thích khách lại!”

Thế nhưng ngay lúc Vương Viễn vừa đi đến cửa ngự thư phòng, còn chưa ra đến bên ngoài, thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng hô kinh hãi của đại nội thị vệ. Cùng lúc đó, chỉ thấy ba bóng người nhanh chóng chạy về phía ngự thư phòng từ nơi cách đó không xa.

Trong phút chốc, ba người đã đến cửa của ngự thư phòng.

Người dẫn đầu là một lão già ăn mặc kiểu nông dân, lão già này có nét mặt hung hãn, khí thế kinh người. Phía sau lão già này còn có một bà lão, bà lão này có võ công cực cao, trong tay cầm hai thanh trường đao, tay cầm đao rơi xuống đã nhìn thấy hai đại nội thị vệ ngã lăn quay.

Giữa hai người này chính một tên để râu hơn bốn mươi tuổi, tên để râu trông ốm yếu, không ngừng ho khan, có vẻ là một con quỷ bệnh lao, nhưng thân hình của gã vô cùng mờ ảo, rõ ràng là có khinh công cực cao.

“Hộ... Hộ... Hộ giá!!”

Nhìn thấy ngoài cửa có ba người xông vào, Vi Tiểu Bảo cả kinh đến mức roi cũng vung lên, hắn ta lập tức rút một chiếc dao găm đen nhánh ở trong giày ra, đứng chắn ở trước người Khang Hy, đồng thời gọi hộ vệ tới cứu giá.

Khang Hy lại không hề kinh hoảng một chút nào, trái lại còn thản nhiên ngồi ở án thư, giống như đã biết sẽ có người đến ám sát mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận