Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1266: Ảo trận Trân Lung

Ở cách đó không xa, một ông già với mái đầu bạc, tiên phong đạo cốt, không phải Đinh Xuân Thu thì còn là ai vào đây được nữa, lúc này, lão đang nhìn chằm chằm về phía xa với vẻ mặt khó ở, trông vô cùng tức giận.

Thuận theo ánh mắt của Đinh Xuân Thu nhìn qua, chỉ thấy một đại hòa thượng ăn mặc đẹp đẽ, đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong đám người với vẻ mặt khiêm tốn.

Trong lòng Vương Viễn khẩn trương hẳn lên, suýt chút nữa thì nhảy ra gào lên.

Cưu… Cưu Ma Trí, sao tên hòa thượng này cũng tới góp vui vậy?

Vương Viễn nhìn thoáng qua Cưu Ma Trí và Đinh Xuân Thu, có hơi khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, kẻ thù của mình trong trò chơi chỉ có mấy người đó, lần này lại có hai người đến… thật đúng không xong rồi.

Cũng may ngoại trừ mấy nhân vật phụ của phái Tinh Tú đó, thằng dở người Đoàn Dự, và cả tên phế vật Phong Ba Ác kia ra, thì toàn bộ người trong viện, không ai có cấp bậc từ một trăm trở xuống hết, hơn nữa, cao thủ chính phái lại nhiều, Cưu Ma Trí và Đinh Xuân Thu cũng không có ý định ra tay tấn công Vương Viễn.

Lúc này trong Tiêu Dao cốc nhỏ tí, tập trung nhiều cao thủ như vậy, cảnh tượng này thực sự có hơi không vừa đâu.

Vương Viễn cũng phục sự may mắn của mình rồi, phúc duyên quả thực là thấp lè tè, gặp BOSS luôn là một ổ rồi lại một ổ, con mẹ nó thế này biết tìm ai mà nói lý đây.

Lúc này, trong cốc, cao thủ hai phái chính tà đông đúc, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong cốc nhất thời yên tĩnh.

“Được rồi! Đi nước này đi!”

Trong sự im lặng, Đoàn Dự cầm một quân cờ trắng, đặt lên bàn cờ.

“Cờ hay!” Tống Dương không nhịn được mà cảm khái: “Kỳ nghệ của thằng ngốc Đoàn Dự này cũng không thấp.”

“Thật sao? Sao ta không nhìn ra?” Vương Viễn vò đầu, bảo: “Hắn đi chéo lên đó, năm nước không phải sẽ thành một hàng rồi sao?”

“Đây là cờ vây, không phải cờ caro!” Tống Dương sa sầm mặt mũi.

Vương Viễn: “…”

“Hay hay hay!”

Lúc này, Tô Tinh Hà cũng mang vẻ mặt vui mừng, vừa khen ngợi vừa đánh cờ.

Hai người đánh cờ chừng mười mấy phút, rồi Đoàn Dự thở dài một tiếng, lắc đầu than thở: “Trân Lung mà lão tiên sinh bày ra cực kỳ huyền bí và xảo diệu, vãn sinh không thể phá giải được…”

Tuy rằng Tô Tinh Hà đã thắng, nhưng biểu cảm trên gương mặt cũng không thoải mái, ngược lại còn nói với vẻ buồn bã: “Công tử đánh cờ suy nghĩ tỉ mỉ, mười mấy nước cờ này đã đạt đến cảnh giới cực cao, chỉ có điều, chưa thể nghĩ xa hơn một bước, đáng tiếc, đáng tiếc, ôi, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Tô Tinh Hà nói liền bốn tiếng “đáng tiếc”, biểu cảm tiếc hận quả thực vô cùng sâu sắc.

“Còn người nào muốn thử không?” Tô Tinh Hà quay đầu hỏi mọi người.

“Ta muốn thử!”

Lúc này, Phạm Bách Linh, một trong Hàm Cốc Bát Hữu đi lên trước, rồi ngồi xuống trước mặt Tô Tinh Hà.

Hai người bắt đầu cầm quân cờ lên đánh. Sau vài chiêu, Phạm Bách Linh oa một tiếng, phun ra một ngụm máu to.

“Ái chà chà…”

Vương Viễn không nhịn được mà cười bảo: “Đánh cờ vốn để giải trí, vị nhân huynh này lại vì tranh thắng bại nhất thời, mà phun ra mấy chục lượng máu, thật là ngoạn mục.”

“…”

Hàm Cốc Bát Hữu nghe thấy lời trêu chọc của hắn, đều quay đầu nhìn hắn đầy tức giận.

Tô Tinh Hà lại không để bụng, bảo: “Thiên phú của hắn vốn có hạn, lại bị tà thuật mê hoặc, hiển nhiên sẽ như vậy rồi…”

Nói đến đây, Tô Tinh Hà trừng mắt nhìn Đinh Xuân Thu.

“Hừ hừ!”

Đinh Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, nói: “Ván cờ mà lão tặc đó bày ra, vốn là để tra tấn người, Phạm Bách Linh tự chui đầu vào lưới, cũng chẳng trách được ai.”

“Ngươi gọi sư phụ là gì cơ?” Tô Tinh Hà nổi giận.

“Lão tặc đấy! Lão chính là lão tặc!” Đinh Xuân Thu đáp: “Ta gọi lão là lão tặc đấy, thì đã làm sao?”

Nói đến đây, Đinh Xuân Thu từng bước áp sát: “Nếu ngươi đã tự phá bỏ lời thề, vậy chính là tự mình tìm đường chết, đừng trách ta lòng dạ độc ác.”

Nói xong, trong ánh mắt lão tràn đầy sát khí, giơ tay định vỗ một chưởng tới.

“Ngươi muốn làm gì?”

Tống Dương thấy thế, không nhịn được mà bước lên, la lớn.

“Ha ha!”

Tô Tinh Hà thản nhiên nói: “Nơi này không phải là Tinh Túc Hải của ngươi, ngươi cũng không thèm nhìn xem người trong cốc toàn là ai đi! Huyền Nan đại sư, Cưu Ma Trí đại sư, Mộ Dung công tử, mời các ngươi ngồi!”

Cùng lúc nói xong, Tô Tinh Hà thuận tay nhấc ba tảng đá hơn trăm cân, làm việc nặng một cách nhẹ nhàng, lần lượt đưa trước người Huyền Nan và Cưu Ma Trí.

“Cảm ơn!”

Ba người hơi cúi đầu, rồi ngồi lên tảng đá.

Ý của Tô Tinh Hà không nói cũng biết.

Các cao thủ trong cốc thấy cơ thể của Tô Tinh Hà khô đét còn chưa đến bốn mươi cân, nhưng lại giơ được tảng đá hơn trăm cân lên, cũng cảm thán võ công cao cường của người này.

“…”

Đinh Xuân Thu thì lại liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chưởng lực vẫn không rơi xuống.

Cao thủ trong Tiêu Dao cốc đông đúc, ngoại trừ Đinh Xuân Thu ra, thì đều là cao thủ chính đạo, trong đó còn không thiếu những đại cao thủ như Cưu Ma Trí và Huyền Nan, tuy rằng Đinh Xuân Thu có võ công cao cường cũng không dám đả thương người trước đám đông.

Dù sao thì trong mắt lão, Cưu Ma Trí cũng là cao thủ chính phái, hơn nữa lão còn từng chịu thiệt trong tay y

Thấy Tống Dương bước lên, Vương Viễn lặng lẽ đi theo phía sau, lặng lẽ ngưng tụ chân khí, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý Đinh Xuân Thu bất cứ lúc nào.

Ván cờ này là thứ gì, thì Vương Viễn cũng không để tâm, Đinh Xuân Thu và Tô Tinh Hà có quan hệ thế nào, cũng không liên quan đến hắn, bây giờ hắn chỉ muốn nhân lúc người đông thế mạnh, giết chết cái thứ hàng này trước rồi nói sau.

“Ván cờ này là do sư gia sáng tạo ra!”

Tô Tinh Hà chậm rãi liếc mắt nhìn Đinh Xuân Thu, và nói: “Năm ấy, sư đệ này của ta phản bội sư môn, hại tiên sư phải nuốt hận tạ thế, còn đánh ta đến mức không có cách nào đánh trả, bây giờ ta chỉ hy vọng có thể có người phá giải được ván cờ này, chấm dứt mong muốn một đời của sư phụ, đáng tiếc, Đoàn công tử tất nhiên anh tuấn tiêu sái…. Nhưng cuối cùng vẫn thua một chiêu.”

“Ha ha!”

Nghe được lời này của Tô Tinh Hà, Vương Viễn không nhịn được mà cười bảo: “Đánh cờ thì đánh cờ, có liên quan gì đến diện mạo?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận