Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 808: Lời thỉnh cầu của Cẩu Tạp Chủng

“Tạ đại hiệp chính là đại hiệp giữ lời hứa nhất trong thiên hạ!” Vương Viễn nói: “Cả đời này lão ta coi hành hiệp trượng nghĩa là nhiệm vụ của mình. Từ trước đến nay không chịu thiếu nợ người ta, lúc này đương nhiên cũng không muốn nợ ngươi rồi.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi lại bảo: “Còn nữa, nếu lão thật sự không hoàn thành lời hứa với ngươi mà đã chết ngắc, vậy danh tiếng cả đời này của lão, chẳng phải sẽ bị hủy hoại vì ngươi hay sao?”

“Ha ha… hủy thì hủy thôi, cũng không phải là thương gân, gãy xương, đau bụng.” Thạch Phá Thiên cười ha ha, trong lòng gã, mấy thứ như danh tiếng này chẳng quan trọng một chút nào hết.

“Hừ, xem ngươi nói còn là tiếng người hay sao?” Vương Viễn bảo: “Đối với một đại hiệp như Tạ tiên sinh mà nói, thì danh tiếng hiệp nghĩa là thứ quan trọng nhất cả đời này của lão, quan trọng giống như mẹ ngươi và A Hoàng vậy. Nếu A Hoàng và mẹ ngươi bị người giết chết, ngươi sẽ vui sao?”

“Chuyện này…”

Nghe thấy Vương Viễn nhắc đến mẹ và A Hoàng, vẻ mặt của Thạch Phá Thiên hơi cứng ngắc, vội vàng hỏi Tạ Yên Khách: “Tạ bá bá, thật sao?”

“Ừm!”

Tạ Yên Khách dựng ngón cái với Vương Viễn một cách thán phục, bảo: “Ngưu đại sư nói không sai! Danh tiếng và ta giống như người thân vậy, không thể mất đi được.”

“Chuyện này… chuyện này…”

Thạch Phá Thiên rối rắm nửa ngày, lầm bầm một mình: “Mình không muốn cầu xin người khác, nhưng cũng không muốn mất mẹ và A Hoàng, Tạ bá bá cũng không muốn mất đi danh tiếng… Được rồi… Tạ bá bá, vậy nếu ta cầu xin ngươi, thì có phải ngươi có thể giữ được danh tiếng không…?”

Cuối cùng, Thạch Phá Thiên cũng hạ quyết tâm, hỏi.

“Ngươi chắc chắn cầu xin ta thật sao?” Tạ Yên Khách ngồi bật dậy, vẻ mặt mừng rỡ.

“Ừm!”

Thạch Phá Thiên đáp: “Ta chẳng muốn gì hết, chỉ muốn tìm mẹ và A Hoàng thôi, lão bá bá, ngươi có thể giúp ta được không…”

“Phụt…” Tạ Yên Khách suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

Đâu chỉ có người chơi không thích nhiệm vụ tìm người, mà NPC gặp phải loại chuyện này cũng thấy nhức đầu, biển người mênh mông, con mẹ nó biết đi đâu mà tìm đây?

“Nếu là loại thỉnh cầu này thì…”

Vương Viễn ở bên cạnh bảo: “Vậy chỉ có thể tìm một, ngươi nói có phải không, Cẩu ca.”

Hắn vừa ra tay, độ khó của nhiệm vụ đã giảm thẳng xuống một nửa.

“Ừm!” Thạch Phá Thiên đáp: “Vậy lão bá bá có thể giúp ta tìm mẹ về được không?”

“Chuyện này…”

Tạ Yên Khách liếc mắt nhìn Vương Viễn, trong ánh mắt mang theo vẻ oán giận, con mẹ nó, xem ngươi đã làm gì đi, thế này còn chẳng bằng không cầu còn hơn.

“Mẹ ngươi tên gì, bộ dáng ra sao?” Vương Viễn hỏi.

Tuy NPC trong trò chơi rất nhiều, nhưng người chơi còn nhiều hơn, chỉ cần có tên và tướng mạo, thì phát thông báo tìm người trên diễn đàn với số tiền lớn, ngược lại cũng không khó khăn gì.

“Mẹ chính là mẹ, còn có thể gọi là gì được nữa?” Câu trả lời của Thạch Phá Thiên vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức Vương Viễn không còn lời gì để chống đỡ.

“Hơn nữa ta cũng chưa từng thấy mẹ ta trông như thế nào.” Gã lại bảo: “Bà ấy luôn mang khăn che mặt.”

“Ta…”

Vương Viễn sắp bị Thạch Phá Thiên chọc khóc luôn rồi, nghĩ xem hắn thông minh một đời, lại bị một đứa trẻ đần độn như vậy quay mòng mòng.

“Được rồi! Không nhắc đến chuyện của mẹ nữa! Ngươi có thể nói A Hoàng có bộ dáng thế nào được không?” Vương Viễn trực tiếp đổi mục tiêu, bắt đầu hỏi người khác.

So với người mẹ đến ngay cả tên và dung mạo còn chẳng biết, chắc hẳn tìm chó sẽ dễ hơn một chút. Ít nhất thì Vương Viễn có thể mua một con chó gần giống ở trên đường về, nhưng lại không thể tìm một cô nương thế thân cho mẹ của Thạch Phá Thiên được.

Tống Dương? Chắc chắn không có tiêu chuẩn làm mẹ.

Độc Cô Tiểu Linh? Đây là con gái sao?

Nhất Mộng Như Thị? Thôi bỏ đi…

“A Hoàng à…”

Nhắc đến A Hoàng, Thạch Phá Thiên cười: “A Hoàng là một con chó, màu vàng, ngày thường mẹ ta không nói chuyện với ta, chỉ có nó mới nghe ta nói chuyện thôi.”

“…”

Vương Viễn và Tạ Yên Khách siết chặt nắm tay kêu răng rắc. Mẹ nó, Cẩu Tạp Chủng này quanh co đủ đường rõ ràng là đang mắng hai người họ là chó mà.

“Cho nên, A Hoàng là một chú chó vàng đúng không?” Vương Viễn hỏi.

“Ừm!”

Thạch Phá Thiên gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”

“Ngưu đại sư, lão phu không còn nhiều thời gian nữa, đã không thể động đậy được, đành làm phiền ngươi rồi!” Tạ Yên Khách cười lạnh, ôm quyền với Vương Viễn, đường đường là đại hiệp giữ lời số một thiên hạ, tất nhiên không thể ra ngoài tìm một con chó được rồi.

“Vậy Cẩu tử ca, ngươi nghe xem Tạ tiên sinh có di ngôn gì trước đi! Ta đi chút rồi về!” Vương Viễn nghiến răng nghiến lợi, dựng ngón giữa với Tạ Yên Khách, rồi quay người rời khỏi Ma Thiên Nhai.

“Xuân sư phụ thật là một người tốt vô cùng...” Nhìn thấy bóng người Vương Viễn rời đi, Thạch Phá Thiên cảm khái.

“Cẩu Tạp Chủng... Ngươi tốt nhất vẫn nên tránh xa loại người như hắn một chút đi...” Tạ Yên Khách nói một cách ý vị sâu xa.

“???” Trong đầu Thạch Phá Thiên đầy dấu chấm hỏi.

Nửa giờ sau, Vương Viễn trở về, trong lòng còn ôm một con chó to màu vàng, từ xa hô về phía Thạch Phá Thiên: “Cẩu tử ca, ta tìm được A Hoàng về cho ngươi rồi này!”

“Thật sao?”

Thạch Phá Thích đứng bật dậy một cách kích động, chào hỏi một tiếng với chú chó to màu vàng trong lòng Vương Viễn: “A Hoàng, mau qua đây!”

Chú chó to màu vàng đó ngược lại cũng thật nghe lời, phe phẩy cái đuổi, chạy tới dưới chân hắn ta, ngửi tới ngửi lui.

“Ngươi tìm được con chó này ở đâu vậy?” Tạ Yên Khách nhỏ giọng hỏi Vương Viễn.

“Thì mua ở chợ đó, khà khà!” Vương Viễn đáp: “Tốn tận năm mươi văn tiền của ta đấy!”

“Ngươi lừa gạt người lương thiện như vậy sao? Thật sự coi NPC chúng ta đều là đồ ngu cả sao?” Tạ Yên Khách nghe vậy, đột nhiên dâng lên cảm giác muốn đánh Vương Viễn một trận. Hòa thượng này thật sự không phải người, sao thủ đoạn bịp bợm gì cũng làm ra được vậy?

“Lừa cái gì?”

Vương Viễn bảo: “Chó tổng cộng có thể sống được bao nhiêu năm, cho dù A Hoàng của Cẩu Tử ca chưa chết, thì cũng có khả năng đã sớm bị người bắt đi hầm rồi. Ta mua cho gã một con khác, nếu đã giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, lại còn có thể dỗ gã vui vẻ, vậy tại sao lại không làm?”

“Hừ! Nếu có thể lừa gã dễ dàng như vậy, thì ta đã lừa từ lâu rồi! Còn cần ngươi làm bừa nữa chắc?” Vẻ mặt của Tạ Yên Khách khinh bỉ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận