Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 263: Ngưu Nhị Xuân

"A? Đó là bạn của ngài sao?"

Người chơi tên là Tiểu Lục thấy Độc Cô Tiểu Linh bảo vậy thì nhìn Vương Viễn với ánh mắt hơi bất ngờ, vội vàng nhường đường.

Không khó nhận ra, thằng nhóc kia khá tôn kính Độc Cô Tiểu Linh.

"Xin chào đại hiệp, ta tên là Lục Thần Vô Chủ, xin hỏi quý tính đại danh của ngài?"

Lục Thần Vô Chủ là một người vô cùng vui vẻ, sau khi tránh đường xong thì rất nhiệt tình và dễ gần tiến lại tự mình giới thiệu.

"Ngưu Đại Xuân!"

Vương Viễn báo đầy đủ tên họ của mình.

"Tên này nghe quen thật đấy, hình như ta nghe thấy ở đâu rồi thì phải, có điều ngươi là bạn của Linh sư tỷ, chắc chắn cũng là một cao thủ." Lục Thần Vô Chủ thầm lẩm bẩm.

Vương Viễn nghe vậy mỉm cười, trong lòng cực kỳ đắc ý, không ngờ ta cũng là một người chơi tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, ở xa tận Tây Thục Nam Hoang mà còn có người biết đến tên Ngưu Đại Xuân.

Hắn đi thẳng đến trước bàn điều khiển của Độc Cô Tiểu Linh, cô cũng làm đến linh kiện cuối cùng rồi, tiện vung tay lên, triệu hồi con rối trên bàn đến bên cạnh mình.

"Ồ!"

Vương Viễn nhìn thấy con rối nọ thì không khỏi sửng sốt. Con rối kia cao gần hai mét, dáng người hơi to lớn chút, trong tay cầm một cây gậy vừa to vừa dài, nhìn khá uy vũ.

Lục Thần Vô Chủ cũng kích động nói: "Linh sư tỷ, rốt cuộc ngươi cũng làm được rồi!"

"Chúc mừng!"

"Chúc mừng!"

Người chơi thuật cơ quan khác trong phường cũng nhao nhao nhìn lại đây với ánh mắt hâm mộ.

"Hì hì!"

Độc Cô Tiểu Linh cười hì, vuốt mồ hôi nói: "Làm thứ này đúng là không dễ dàng gì, hỏng bao nhiêu vật liệu mới làm ra được nó, thương thay cho chút tiền bạc của ta đều ném hết vào đây!"

"Tốt quá..."

Lục Thần Vô Chủ hâm mộ nói: "Linh sư tỷ thành công lại tiếp thêm động lực cho ta luyện tập."

"Đúng vậy, ta đã muốn xóa nick rồi, Linh sư tỷ làm được cơ quan giáp sĩ xong, ta đột nhiên lại muốn luyện thêm một thời gian nữa."

Những người chơi khác trong phường cơ quan cũng rối rít phụ họa.

"Chậc chậc chậc..."

Vương Viễn nghe lời mọi người nói thì cảm thán không thôi.

Sau khi cơ quan sư Đường Môn xuất sư sẽ được học thuật cơ quan trung cấp, từ đó có thể làm cơ quan giáp sĩ để phụ trợ chiến đấu, thế nhưng đó là một thuật cơ quan cực kỳ phức tạp, yêu cầu độ chính xác cực kỳ cao, xác suất chế tạo thành công cũng thấp vô cùng.

Hơn nữa vật liệu để chế tác cơ quan giáp sĩ cũng cực kỳ đắt đỏ, người bình thường thực tình không luyện được.

Dù Độc Cô Tiểu Linh vừa bán long cốt giúp Bạch Hạc Lưỡng Sí làm Hoạt Tường Dực kiếm lời một khoản lớn thì lúc này túi tiền cũng bị ép xẹp lép.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn đã hiểu vì sao Độc Cô Tiểu Linh vội vã bán long cốt cho Bạch Hạc Lưỡng Sí rồi, ặc, thuật cơ quan này chính là thuật ngốn tiền, không có tiền căn bản không luyện được.

Xem ra sở dĩ không ai luyện thuật cơ quan, nguyên nhân lợi ích nhận lại thấp chỉ là một phần nhỏ thôi, chủ yếu do vốn bỏ vào quá cao, bỏ vốn nhiều mà thu lợi ít thì không ai luyện là chuyện rất bình thường.

Có trời mới biết nhà thiết kế nghĩ như thế nào mà làm ra một phe phái rác rưởi như vậy.

"Thế nào! Không tệ đúng không?"

Độc Cô Tiểu Linh vỗ vỗ cơ quan giáp sĩ của mình, khoe khoang với Vương Viễn: "Ta làm nó dựa theo dáng vẻ của ngươi đó, nó tên là Ngưu Nhị Xuân!"

"Bố khỉ! Sao cô không gọi nó là Độc Cô Đại Linh!" Vương Viễn sạm mặt lại.

"A, chả trách ta lại nghe tên ngươi quen tai như thế!" Lục Thần Vô Chủ ở bên cạnh hóng hớt nói chêm vào.

Vương Viễn: "..."

Thù này không báo không phải quân tử! Vương Viễn thầm thề hôm nào nuôi con chó nhất định phải đặt tên nó là Độc Cô Đại Linh.

Song nói đi cũng phải nói lại, Độc Cô Tiểu Linh không hổ là con gái, tay nghề rất tinh tế, làm con rối này sinh động như thật vậy.

"Búp bê không tệ!"

Vương Viễn sờ Ngưu Nhị Xuân chế tác theo bản gốc là mình, cảm thán từ tận đáy lòng.

"Hì hì!"

Độc Cô Tiểu Linh cười nói: "Cơ quan giáp sĩ còn dễ làm, chủ yếu là cây gậy nó cầm trong tay, tốn không ít tâm huyết của ta đâu."

"Thật sao?" Vương Viễn lại cảm khái không thôi.

Khi còn bé, con trai thích gậy gộc, con gái thích búp bê, không ngờ lớn lên lại vừa khéo ngược lại, con gái thích gậy gộc, con trai lại thích búp bê…

Dĩ nhiên, thứ ta nói là chơi figure (mô hình), mọi người nhất định phải khiêm tốn, nho nhã, chính trực như tác giả mới được.

"Được rồi, lấy vật liệu ra, ta xem thử coi có thể làm được hay không!"

Tính Độc Cô Tiểu Linh vẫn rất nhanh gọn, sau khi trò chuyện xong, cô đi thẳng vào vấn đề chính.

Kế đó Độc Cô Tiểu Linh lại lẩm bẩm với Vương Viễn: "Long cốt chính là vật liệu nòng cốt của Hoạt Tường Dực, yêu cầu độ tinh tế rất cao. Ngươi đừng có tùy tiện cầm một khúc xương rắn đến thay, như vậy cánh làm ra…"

"Khúc xương này có được hay không?"

Ngay lúc Độc Cô Tiểu Linh đang lầm bầm, Vương Viễn tiện tay rút khúc xương rắn hổ mang từ trong túi ra, sau đó đưa cho cô, đồng thời cũng bày thuộc tính ra.

"Khúc… Khúc xương rắn này…"

Độc Cô Tiểu Linh nhìn thấy xương rắn trong tay Vương Viễn thì hơi sửng sốt, nhất thời thôi lầm bầm, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Đầu tiên long cốt phải phù hợp.

Con rắn có được khúc long cốt dài như thế này rốt cuộc to bao nhiêu, dưới tình huống bình thường cấp bậc sẽ không quá thấp, loại rắn này dù ở trong trò chơi cũng cực kỳ hiếm thấy.

Rắn hổ mang là một loại rắn độc, theo lý mà nói ngoại hình sẽ không quá lớn. Cho nên Vương Viễn nói có người cho hắn một con rắn hổ mang, Độc Cô Tiểu Linh theo bản năng cho rằng xương của con rắn này không thích hợp làm long cốt.

Ai mà ngờ được khúc xương rắn trong tay Vương Viễn này còn cực phẩm hơn cả hai khúc xương Ba Xà của cô trước đó.

Có thể nuôi loại rắn hổ mang thành to lớn nhường này, không biết cần tốn bao nhiêu tâm huyết.

"Thứ này là người khác cho ngươi thật hả?"

Độc Cô Tiểu Linh sửng sốt một lúc lâu mới lên tiếng chất vấn.

"Dĩ nhiên rồi!" Vương Viễn khoanh tay bảo: "Ta chẳng biết cướp là gì."

"Ngươi đúng là khiêm tốn quá!" Độc Cô Tiểu Linh quen biết Vương Viễn lâu như vậy, dĩ nhiên biết tính tình hắn ra sao, vật liệu trân quý như vậy, người khác chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện chắp tay nhường cho.

Dĩ nhiên, Độc Cô Tiểu Linh chỉ hứng thú với vật liệu, không để tâm tìm hiểu và thảo luận xem lai lịch của khúc xương rắn này như thế nào. Cô nhận khúc xương trong tay Vương Viễn xong thì đặt lên bàn làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận