Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 922: Cho không

Trong đó có không ít người chơi bởi vì tùy ý săn giết động vật hoang dã và trùng độc, mà bị các loại độc tố kì quái làm cho phải xoá nick luyện lại.

Giá trị của trùng độc cũng bởi vì thế mà tăng cao, cao hơn thảo dược một khoảng lớn.

Thần Mộc Vương Đỉnh này có thể dựa vào mùi thơm của chính nó để thu hút trùng độc trong phạm vi mười dặm, nghiễm nhiên là một đạo cụ bắt trùng tự động rồi. Có được món đồ chơi này rồi thì không biết sẽ dư ra bao nhiêu tiền mua trùng độc ấy chứ, cũng khó trách Nhất Mộng Như và Trương Tình Tử đều bon chen tới mua.

“Tiền không quan trọng!”

Vương Viễn cười nói: “Chủ yếu là có trang bị hay công pháp nào đó tương đương không.”

Nói thật ra thì Vương Viễn không phải là quá thiếu tiền, chỉ là trong trò chơi thì có tiền cũng chỉ dùng để mua đan dược với công pháp mà thôi.

Thường ngày Vương Viễn rất ít khi bị thương, nên tất nhiên là không cần dùng tới đan dược, ngộ tính của hắn có hạn nên công pháp bình thường cũng không học được, cho nên tiền của Vương Viễn không biết phải tiêu đi đâu.

Thay vì đòi tiền, còn không bằng hắn kiếm chút trang bị gì đó để tăng thêm điểm cho bản thân.

“Cái này…”

Thấy Vương Viễn không cần tiền mà cần đồ, Nhất Mộng Như và Trương Tình Tử đều có chút khó xử.

Bởi vì Thần Mộc Vương Đỉnh là đạo cụ cấp Thần Binh, giá trị phải khoảng ba nghìn lượng vàng. Nếu như Vương Viễn đòi tiền thì còn dễ tính, hai người này cho dù có nghèo thì cũng có thể cố gắng gom góp. Nhưng nếu cần đồ... vậy thì khó khăn rồi.

“Ngưu ca, ngươi cũng biết, Ngũ độc chúng ta vẫn luôn nghèo khó….”

Nhất Mộng Như ngượng ngùng nói: “Đồ đắt tiền nhất trên người ta chính là cây cỏ này! Không biết có thể đổi không.”

Nói xong, Nhất Mộng Như gửi một tấm ảnh chụp màn hình vào kênh nói chuyện.

[Đoạn Trường Thảo]

Thuộc loại: Thảo dược.

Phẩm cấp: Nhất phẩm.

Bối cảnh vật phẩm: Thảo dược cực độc trong thiên hạ, tương truyền rằng Thần Nông vì ăn nó mà chết.

“Em gái à…. phái Ngũ độc các người đều nghèo đến vậy sao.” Vương Viễn hơi cạn lời.

Sớm biết là đệ tử phái Ngũ độc ai nấy đều nghèo như quỷ vậy, nhưng hắn lại không ngờ Nhất Mộng Như Thị có thể nghèo đến mức này, một cọng cỏ cũng có thể xem thành bảo bối.

“Ạch…”

Nhất Mộng Như bị Vương Viễn nói như vậy thì cũng có chút ngại ngùng, dù sao lấy một cọng cỏ đi đổi một cái đỉnh thì quả thật có hơi quá đáng.

“Còn ngươi thì sao? Lão Trường?”

Vương Viễn lại hỏi Trương Tình Tử.

Trương Tình Tử ấp úng nói: “Ta cũng không giàu có gì… cái mắc nhất trên người bây giờ cũng chỉ có một đôi giày.”

Sau đó, Trương Tình Tử cũng gửi một tấm hình.

[Nhất Vĩ Độ Giang]

Phẩm chất: Ưu tú

Thân pháp: +30

Khí huyết: +500

Độ bền: 50/50

Yêu cầu sử dụng: Thân pháp 40

[Đệ tử Thiếu Lâm, thân pháp +15]

Phù Sinh: bị động, tốc độ di chuyển của người chơi tăng 20%.

Sát Na: bị động, tỉ lệ né tránh tăng 15%.

Độ Giang: bị động, có thể sử dụng khinh công trên mặt nước.

Bối cảnh vật phẩm: Là đôi giày cỏ được bện từ cây sậy mà năm đó Đạt Ma tổ sư đã dùng để qua sông.

Theo lý mà nói, thuộc tính của đôi giày này quả thật không kém, cộng di chuyển còn cộng né tránh, còn có hiệu quả đặc thù là có thể dùng khinh công trên mặt nước, có thể nói là một cực phẩm khá tốt, mạnh hơn rất nhiều so với đôi “Kinh Phong Ngoa” mà Vương Viễn đang dùng.

Nếu là ba ngày trước thì nhất định Vương Viễn sẽ coi nó như trân bảo, nhưng bây giờ Vương Viễn vừa học được Thần Hành Bách Biến, đôi [Nhất Vĩ Độ Giang] này chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, giá trị của nó đối với Vương Viễn đã giảm xuống không nhỏ, tất nhiên là không có cửa so với Thần Mộc Vương Đỉnh.

“Bỏ đi bỏ đi!”

Vương Viễn bất đắc dĩ nói: “Nhìn hai người nghèo thành vậy, ta cũng muốn tặng thưởng cho hai người một chút! Lần này coi như ta chịu thiệt đổi với hai người vậy!”

Đối với bạn bè, Vương Viễn vẫn hết sức nghĩa khí, tuy rằng đồ trên tay hai người họ cộng lại cũng không đáng giá bằng Thần Mộc Vương Đỉnh, nhưng Vương Viễn vẫn đổi, coi như làm việc nghĩa.

Dù sao cái đỉnh rách này ở trong tay Vương Viễn cũng không có tác dụng gì, đổi lấy trang bị cũng chỉ coi như lấy lại chút vốn mà thôi.

Tính giới hạn của món đồ chơi này quá lớn, cho dù là ném vào hội đấu giá, cũng không thể bán được với giá quá cao, nếu là một thanh trường kiếm Thần Binh, ngươi xem có dễ bán hay không...

“Chúng ta….?” Trương Tình Tử có chút ngơ ngác: “Rốt cuộc là đổi với ta hay là đổi với Tiểu Mộng?”

“Nói nhảm! Đương nhiên là đổi với hai người các ngươi? Ta cũng đã lỗ vốn rồi đấy!” Vương Viễn hung hăng giơ thẳng ngón giữa về phía Trương Tình Tử. Hàng này bộ không có liêm sỉ à, thật sự cho rằng đôi giày rách của mình có thể đổi lấy Thần Đỉnh sao.

“Nhưng hai người chúng ta thì làm sao chia? Cũng không thể phân nó từ một thành hai được.” Trương Tình Tử tiếp tục ngơ ngác.

“Lẽ nào các người không thể mỗi người dùng một ngày sao?” Vương Viễn hết muốn nói.

“Có chút đạo lý… nhưng… vẫn cảm thấy có chút bất tiện.”

Trương Tình Tử vẫn có chút khó xử.

“Ngu luôn rồi hả!” Vương Viễn cười xấu xa nói: “Ngươi tưởng rằng mình có thể cộng hưởng trang bị với mỹ nữ à.”

Sau giữa trưa tháng mười ở thành Lạc Dương vẫn ấm áp như trước.

Cày xong phụ bản hàng ngày, Vương Viễn nằm trên nóc nhà của tửu điếm Lạc Dương, miệng ngậm cọng cỏ, lười biếng phơi nắng.

Đây là nguyên nhân mà Vương Viễn thích cái trò chơi này.

Cuộc sống an nhàn lại không buồn tẻ luôn có sức hấp dẫn người.

Trên nóc nhà cũng không quá yên tĩnh, người chơi vác bao tải bắt cóc tống tiền chạy tới chạy lui, phía sau còn có người chơi chạy theo đuổi giết.

Bầu không khí giang hồ tràn ngập khắp nơi.

Trong kênh đội của Một Đám Ô Hợp, Bôi Mạc Đình đang liều mạng khoe khoang: "Lão tử được Đông Phương Bất Bại nhận làm đệ tử nhập thất rồi! Ha ha ha! Đệ tử của BOSS Thần cấp cấp 200 đó. Cái gì gọi là người chơi cao cấp (icon khoanh tay ngửa ra sau), các ngươi biết chứ!"

"Hừ!"

Đối với hành vi khoe khoang của Bôi Mạc Đình, Mario cực kỳ khinh thường nói: "Lão tử đã sớm là đệ tử ký danh của Trương Tam Phong rồi, ngươi có thấy lão tử nói câu nào không?"

"Ký danh và chính thức có thể giống nhau sao?" Bôi Mạc Đình khinh bỉ.

"Vậy thì thế nào? Ngươi có tiểu đinh đinh sao?" Mario trực tiếp giáng đòn hiểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận