Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1500: Độ kiếp (2)

“Cái đệt!”

Không chỉ những người chơi khác, mà đến ngay cả Vương Viễn nhìn thấy kiếp vân ùn ùn kéo đến giống như hủy thiên diệt địa này cũng giật nảy mình. Hắn chỉ muốn mượn kiếp vân để giết ra một con đường máu cho mình chạy lên trời. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ hành động này của mình đã trực tiếp dẫn tới thiên kiếp mạnh nhất trong lịch sử.

“Thôi rồi lượm ơi! Chơi dại rồi!” Vương Viễn khóc không ra nước mắt.

Con mẹ nó, kiếp vân như vậy, ai có thể chống đỡ được chứ, đừng nói mình chỉ có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, cho dù có là kim cương thật cũng không ngăn được cái này.

Mà lúc này, người chơi đuổi giết hắn cũng đều nhận được nhắc nhở thiên kiếp giáng xuống, mình đã bị kéo vào để chống đỡ thiên kiếp.

“Đụ má!”

Nhìn thấy mây đen đầy trời này thật sự là thiên kiếp, đám người chơi sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Nhưng thiên kiếp đã phủ kín thành Trường An, cho dù muốn chạy cũng không chạy thoát được.

Kiếp vân ngập trời càng tụ càng dày, lúc này, trong lòng mọi người phải gọi là hối hận.

Hối hận mình không nên cướp cái ngọc tỷ chó má gì đó… lãng phí nhiều thời gian như vậy, không chỉ không cướp được ngọc tỷ, ngược lại còn thương vong vô số. Những chuyện đó không tính nữa, ít nhất người chết cũng không phải là mình, nhưng bây giờ, vậy mà tên hòa thượng này lại mở Độ Kiếp ngay trong đám đông, cái thằng chó này cũng thật ngoan độc quá.

Vốn dĩ mọi người đối với những người chơi bị Vương Viễn giết chết đó, còn ôm suy nghĩ vui khi thấy người gặp họa, nhưng nghĩ đến lúc này, bọn họ đột nhiên có hơi ngưỡng mộ những người đó.

Người chơi bình thường chết rồi, chỉ có xác suất nhất định sẽ rớt ngẫu nhiên một tầng cảnh giới. Nhưng Độ Kiếp chết rồi, sự trừng phạt sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, toàn bộ cảnh giới công pháp trước mắt, chắc chắn đều sẽ rớt xuống một tầng…

Người chơi đã Độ Kiếp rồi còn đỡ, rớt một tầng cảnh giới cũng không khó luyện lại. Nhưng những người sắp Độ Kiếp, và người chơi còn chưa Độ Kiếp thì thảm rồi. Luyện công pháp đến tầng mười cũng không dễ dàng gì, vất vả chịu khổ lâu như vậy lại bị đánh một phát về nguyên hình, thật đúng là xót xa đến cực điểm.



Ngay khi tất cả mọi người còn đang hoảng sợ, thì kiếp vân trên trời đã ngưng tụ xong xuôi, ngay trên rừng Trường An hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ… tại trung tâm lốc xoáy lóe lên những tia sáng chói mắt.

“Rẹt rẹt rẹt rẹt…”

Cùng với một tiếng vang kỳ quái, mái tóc của mọi người đều bị dòng điện trong kiếp vân hút dựng đứng lên. Cùng lúc đó, một tia sáng màu tím chói mắt giống như bầu trời lập tức sáng lên, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tạm thời mất đi tầm nhìn.

Ầm ầm!

Một tiếng vang kinh trời nổ ra bên tai tất cả mọi người, nội tức của những người có mặt ở đó đều hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn, tu vi hơi giảm xuống, vậy mà lại bị tiếng sấm này đánh cho thất khiếu chảy máu, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

Tiếng sấm còn chưa dứt, thì một kiếp lôi siêu to khổng lồ với đường kính mấy trăm trượng từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Vương Viễn.

Không sai, chính là mấy trăm trượng!

Người chơi bình thường Độ Kiếp, lôi kiếp chẳng qua cũng chỉ thô to cỡ cánh tay, hay đùi, người có tu vi cao như Phi Vân Đạp Tuyết, uy lực của lôi kiếp cũng chỉ thô to như thùng nước.

Nhưng lúc này Vương Viễn Độ Kiếp, trực tiếp kéo nhiều người như vậy vào chung, nên uy lực của thiên kiếp đó hiển nhiên cũng không gì sánh bằng được, ước chừng còn mạnh hơn thiên lôi bình thường gấp mười nghìn lần.

Sở dĩ đường kính của kiếp lôi chỉ có mấy trăm trượng, là vì số liệu cao nhất của hệ thống cũng chỉ như thế, bằng không Vương Viễn kéo theo nhiều cái đệm lưng như vậy cùng Độ Kiếp, phạm vi che phủ của một tia sét này có thể trực tiếp trải đến thành Trường An.

Thiên kiếp khủng khiếp như thế, hiển nhiên không người nào có thể đỡ được.

Dưới một tia sét, lấy Vương Viễn làm tâm vòng tròn, toàn bộ cây cối và sinh vật trong phạm vi một nghìn mét đều hóa thành tro bụi, đám truy binh thậm chí còn chẳng kịp rên lấy một tiếng đã chết ngay tại trận.

Duy chỉ có một mình Vương Viễn dựa vào hiệu ứng đặc thù vô địch của [Kim Cương Bái Tháp], mới miễn cưỡng sống sót.

Nhưng dưới uy lực của thiên kiếp như vậy, quần áo của hắn vẫn bị phá sạch, kim quang trên người cũng bị một tia sét đánh nát vụn.

Thiên lôi rơi xuống mặt đất không chỉ trực tiếp san phẳng mọi thứ, mà dư uy mạnh mẽ của thiên kiếp còn giống như dòng điện, một đường liên tục lan ra thuận theo những người chơi xung quanh, trực tiếp trải rộng đến mảnh đất sát biên giới của rừng Trường An.

Cho dù chỉ vẻn vẹn là dư uy của thiên kiếp, cũng không phải là thứ người chơi bình thường có thể đỡ được, đòn tấn công thứ hai của thiên kiếp lại đánh chết vô số người chơi.

Chỉ có những người chơi thuộc môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang đã từng Độ Kiếp, dựa vào công lực hùng hậu mới miễn cưỡng sống sót được.

Người chơi may mắn sống sót, đã bị thiên kiếp khủng khiếp này hoàn toàn dọa ẻ, lúc này đều chạy ra khỏi rừng mà không hề quay đầu lại.

Bấy giờ, người chơi trong thành Trường An nhìn thấy thiên lôi như hủy thiên diệt địa ở phía xa, đều sợ hãi đến hồn bay phách lạc, không nói hai lời trực tiếp truyền tống chạy trốn, cách xa mảnh đất thị phi như thành Trường An này.

Trước đó, bởi vì Vương Viễn mà lượng người ở thành Trường An tăng vọt lên chưa từng có, tất cả mọi người đều muốn chứng kiến ngọc tỷ trong truyền thuyết kia.

Nhưng bây giờ thì sao, ngọc tỷ chó má gì đó, cút mẹ nó đi, vẫn là sống quan trọng hơn cả…

Đã có không ít người chơi Độ Kiếp phi thăng, đương nhiên mọi người đều biết náo nhiệt gì cũng có thể xem, duy chỉ có náo nhiệt như Độ Kiếp là không thể sáp lại gần, lỡ như dụ lôi lên người mình, vậy một thân tu vi sẽ như nước chảy về biển đông (người này chuyên sờ thi thể, nhặt độ thành thạo của người khác.)…

Các người chơi sợ mình chạy chậm, người cách trạm dịch gần thì trực tiếp truyền tống từ trạm dịch, mà người cách trạm dịch xa cũng chỉ có lãng phí tiền, trực tiếp truyền tống chạy trốn…

Vốn dĩ thành Trường An còn có lưu lượng đông nghịt, nhưng trong nháy mắt đã như vườn không nhà trống.



Về phía công ty trò chơi, bởi vì máy chủ thành Trường An đầy ắp, nên người thiết kế không thể không phí công sức kết nối vài máy chủ dự bị để giảm tải áp lực. Nhưng bên này vừa kết nối, đã thấy thông báo của máy chủ trong nháy mắt biến thành màu xanh lục.

“Đệt mợ, máy chủ dự phòng tốt như vậy sao?”

Nhân viên kỹ thuật trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên hiệu quả của máy chủ dự phòng này đã vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận